Giọng Nguyên nhẹ nhàng:
“Ừ anh không cắn em….anh chỉ hôn em..anh chỉ vuốt ve em
thôi…
Giọng Thu nũng nịu ngọt lịm:
”ui uiii em hổng thèm anh vuốt ve, hổng thèm anh hôn…anh ăn
gian..” Thu quay l ưng rúc vào lòng Nguyên…Hai tay Nguyên lòn hai bên cái eo
thon tròn kéo người tình vào lòng…da thịt đàn bà êm dịu còn hơn cái gối nhung mềm,
mát rười rượi trong vòng tay ôm …Nguyên hôn nhẹ lên bờ vai tròn xinh:
“Anh yêu em …anh có em hồi nào vậy em?
Anh có đang nằm mơ không đây?
Sáng mai thức giấc, em có còn bên anh không?”
Nguyên thầm thì những tâm tình của một trái tim đàn ông vừa
bị vỡ vụn từ một cuộc tình kết thúc trong chia tay không ngờ…Hình như Thu nhận
ra nỗi nghi ngờ mơ hồ về một tình cảm mới đối với nàng trong Nguyên…con chim một
lần bị trúng tên, vừa thấy cành cong thì đã sợ hãi…Nàng xoay người ôm đầu
Nguyên ghì vào hai bầu vú trắng no căng của nàng…giọng ngọt ngào:
“Anh không phải nằm mơ…em ở bên anh bây giờ…ngày mai em cũng
còn bên anh…bên anh hoài…anh chịu chưa?”
Nguyên nh ắm mắt…chàng thấy một nỗi dịu dàng êm ả ân cần bao
phủ tâm tình chàng…hương da thịt đàn bà ngọt ngào ngập tràn chung quanh hơi thở
chàng . Đột nhiên, chàng nhận ra trong tâm tưởng mình một nỗi bình an lạ lùng
thay thế cho những đau khổ mất mát mà chàng tưởng như không thể chịu đựng được
từ khi Thuỳ rời xa.
Nguyên chìm sâu trong gi ấc ngủ êm đềm không mộng mị…môi miệng
chàng vùi trên hai bầu vú ngọt ngào thơm mùì sữa ngọt của Thu…Chàng như đứa trẻ
con đang ngủ ngon giữa hai bầu vú mẹ...
Đàn bà quả tình có một quyền lực kỳ lạ trên cõi trần gian. Bởi
vì Nguyên nhận ra khi chàng đang như bị chìm sâu trong khổ đau lúc Thùy bỏ lại
chàng ra đi với người chồng cũ, thì Thu xuất hiện như một nàng tiên với nhiều
phép mầu.
Thu mang chàng tr ở lại cái đời sống giản dị của người miền
Nam hiền hoà, có sao nói “dzậy”. Những tiếng phát âm dễ thương của gái miền Nam
nói tiếng Mẹ vẫn làm chàng thấy trái tim mình hình như muốn mềm đi trong một nỗi
dịu dàng dễ chịu của một lãng tử tìm về lại được mái nhà xưa.
Chàng nh ớ Thu hay ghẹo chàng – “coi “dzậy” mà “hổng” phải
“dzậy”…còn dữ hơn cọp rằn…” mà lúc nào cũng muốn mĩm cười. Cái miệng chu chu,
đôi môi hồng xinh xinh hơi trề ra chọc ghẹo… Cái chữ “dzậy, chữ “hổng” phát âm
từ môi miệng Thu nghe dễ thương đến lịm người.
Chàng nh ớ lần yêu Thu là hôm cuối tuần…sáng thứ bảy…
Chàng ôm nàng ngủ ngon lành như chưa bao giờ được ngủ một giấc
ngon lành như vậy trong đời. Khi thức dậy thì Nguyên thấy mình vẵn còn vùi đầu
trong cái nôi đời êm ả … Hai bầu vú sữa ngọt ngào no căng mịn màng vẫn dịu dàng
ấp ủ tâm tình chàng.
Nguyên đột nhiên nhận ra cái khả năng kỳ lạ của người đàn bà
đến với chàng lúc này. Những đau khổ trong chàng đột nhiên giảm sút cường độ một
cách không ngờ. Làm như những ân cần, những dịu dàng ấp ủ từ da thịt mềm mại của
Thu, làm như những hoà nhập trong người đàn bà cho chàng trở lại cái sức sống
diệu kỳ của con tim.
Mà con tim th ường hay không biết đến lý lẽ… Khi con tim đập
nhanh trờ lại thì máu trong người chàng cũng chạy nhanh hơn…và đời sống trở lại
với nhịp vui của nó. Chàng nghe mình huýt sáo trong buồng tắm như một chàng
trai trẻ vứa mới biết yêu. Chàng nghe tiếng mời tiếng gọi của Thu…chịu
hôn?...thích hôn?...” thay vì “chịu không? thích không?” mà thấy mình trờ lại cái
vui vẻ của đời sống có đôi có cặp...Và dĩ nhiên là chàng “chịu hôn”, “thích
hôn”…không có lý do gì mà từ chối…
Chàng nhớ khi chàng nói với Thu như vậy là chàng bị ăn cái…
đấm yêu trên vai, nhưng bù lại chàng nghe được giọng nũng nịu rất “Nam kỳ” của
nàng:
“anh này… “xiên” tạc…”chiên” môn… ăn gian em…”
Ô hay… đàn bà là cái chi chi mà có năng lực diệu kỳ như vậy
trong cuộc đời chàng? Câu hỏi ngu ngơ đó có lẽ chàng sẽ không bao giờ có thể
tìm được câu trả lời vì thực ra có ai muốn tìm câu trả lời rắc rối làm chi cho
một câu hỏi “dzô dziên” giống như câu hỏi của chàng khi chàng nói cái tâm tình
của ngườiđàn-ông-có-con-timđang-reo-vui-trờ-lại cho ngườiđàn-bà-bây-giờ-đang-trong-vòng-tay-chàng
nghe.
Vì vậy chàng muốn trao ra hết cho nàng những rộn rã trong con
tim chàng như một lời ca hát tỏ tình của một con tim biết yêu và được yêu và
đang yêu… Như thế này ... Đ iều đầu tiên là chàng muốn biến cái căn nhà nhỏ của
chàng trở thành cái cõi thiên thai của chàng và nàng. Và chàng ôm ghì Thu vào
lòng thầm thì với nàng cái ước muốn đó. Thu cười. Nàng xoay lại nhìn vào mắt
chàng, môi xinh xinh lại trề ra chọc ghẹo: “Anh muốn “dzậy” thì anh phải …lao động
tay chân …
Oh my God. Cái "cõi thiên thai" của anh bừa bộn
quá anh ơi…
Anh “cù lần”, đi “dzới” em, mình đi… shopping.”
“Oh my God” là ba ch ữ sau đó còn lại trong đầu Nguyên, vì gần
cả buổi thứ bảy hôm đó, Thu kéo Nguyên đi mua sắm chăn mền gối mới, cái đèn ngủ
cũng được thay thế…rồi cái thêm cái bộ tủ trang điểm có cái gương lớn. Thu nói
với chàng về cái tủ có tấm gương soi thật lớn này:
“- Em thích “dzậy” …để em ngắm anh ôm em…chịu hôn?”
D ĩ nhiên là Nguyên chịu…Cái gì cũng chịu… Khi người ta yêu
nhau cái gì người yêu muốn cũng trở thành …trời muốn, Nguyên nghĩ vậy. Chàng và
Thùy là những người rất ngán “shopping”, vậy mà hôm đó chàng lại cảm thấy như
có năng lượng mới trong chàng…Thấy Thu vui vẻ mua sắm chàng chỉ lặng lẽ ngắm
nhìn cái miệng cười xinh xắn của nàng, cái ánh mắt long lanh yêu đời, cái nhịp
chân bước gọn gàng. bờ mông tròn lẳng lơ. Cái gì ở nàng cũng toát ra nét hấp dẫn
yêu kiều. Và chàng cứ thế, hòa minh vào trong nhịp vui của con tim có nhau, với
nhau.. Tự dưng chàng thấy có thể bên nhau đi “shopping” hoài không biết mệt.
Bu ổi chiều hôm đó cái nhà chàng hoàn toàn có một sắc thái mới.
Sạch sẽ, vì Thu bắt chàng… “clean up” toàn diện từ trong ra ngoài…Thơm tho, vì
sau khi chàng clean up xong Thu thắp lên vài ngọn nến có hương thơm.. lung
linh…mùi hương lavender nàng yêu thích…Và cái phòng ngủ của chàng…
“Wow…wow…wow”
Nguyên chỉ còn ba chữ để nói. Cái phòng ngủ của Nguyên đột
nhiên thay đổi hằn màu sắc…cái khăn phủ giường màu hồng nhạt …phủ lên trên tấm
mền cò những bông hồng màu đỏ sẫm trang trí thật nghệ thuật…cái đèn ngủ màu hồng
tòa ánh sáng thật ấm áp…cái tủ trang điểm bằng rosewood có tấm gương lớn nằm đối
diện với cái giường ngủ …
Nguyên quay lại thì thấy Thu đứng đó mĩm cười nhìn chàng.
Ánh mắt nàng long lanh reo vui..Chàng xoay lại nhấc bổng nàng trong vòng tay:
”Em giỏi thiệt…”
T ối hôm đó, nàng lại còn chuẩn bị cho một buổi ăn tối lãn mạng…rất
Tây…Món ăn đơn giản…nhưng chất lượng.. thịt bò beefsteak loại thượng hảo hạng…một
it khoai tây nghiền “home made”, một vài loại rau đậu..hai cái đĩa…dao muổng
nĩa…ngọn nến lung linh…Hai ly rượu đỏ hấp dẫn mời gọi… Nguyên chưa bao giờ có
cái không khí như thế này ở nhà chàng…
Chàng và Thu ng ồi đó …đút nhau ăn, cụng ly… nhấp nhẹ những
giọt rượu tình nồng. Cả hai hình như đang ngụp lặn trong một thứ hạnh phúc mới
của con tim, trong đó chỉ có tình cảm của yêu đương rộn rã nhảy múa, của hoan
ca và hạnh phúc có nhau…
Và khi ăn xong là tiếp tục của những ly rượu ân tình…Ánh mắt
Thu long lanh nồng nàn, tình tứ, môi Thu hồng, hai gò má đỏ hây hây. Nàng hỏi:
“Bây giờ anh biết uống rượu… chưa?”
Nguyên c ười nhẹ:
“Biết rồi….rượu ngon…anh đang muốn say đây nè..”
Chàng nghĩ thầm chắc Thu không biêt chàng có thể chịu đựng nổi
cả lít rượu đế sông hồ miền Tây…mấy ly rượu vang đỏ loại hảo hạng này không làm
chàng suy suyễn chút nào…Thu lại nhìn chàng rồi cười:
“Bây giờ để em bày anh “cù lần” …nhày đầm…chịu hôn?”
Nguyên l ại cười…cái tiếng “chịu hôn” của Thu trong đôi môi
hồng hồng chu ra phía trước như mời, như gọi, như trêu chọc lúc nao cũng vẳn
làm trái tim chàng rộn rã nhịp vui…Chàng kêu lên:
“Oh my God. Xin tha cho anh…anh là nông dân chuyên làm ruộng…
anh hổng biết nhảy đầm…hồi nhỏ anh chỉ biết nhảy lò cò…That’s it”…
Thu cười khúc khích, tíếng cười nàng nghe trong trẻo như tiếng
chuông reo vui: “Sạo dzừa dzừa thôi…hông biết thì ra đầy em bày cho anh nhảy..’
Nàng kéo Nguyên đứng dậy..dạy cho chàng những bước nhảy vỡ
lòng của “slow dance”, điệu nhảy của tình nhân…điệu nhảy êm đềm, gần gũi, kề cận
ân tình… Nàng b ật cái máy….tiếng hát trầm ấm của môt nam một nữ trong một bài
hát quen thuộc dịu dàng bao phủ lấy chàng và nàng….chàng và nàng dìu nhau trong
ấm áp trong nương tựa trong ánh nến lung linh giữa cõi thiên thai bây giờ chỉ của
hai người… “Tonight I celebrate my love for you
It seems like the natural thing to do
Tonight no one's gonna find us
We'll leave the world behind us
When I make love to you
Tonight
And I hope that deep inside you feel it too Tonight our
spirits will be climbing To a sky lit with diamonds
When I make love to you
Tonight
Tonight I celebrate my love for you And that midnight sun
Is gonna come shining through
Tonight there'll be no distance between us What I want most
to do
Is to make love to you
Tonight
Tonight I celebrate my love for you And soon this old world
will feel brand new Tonight we will both discover
How friends turn into lovers
When I make love to you
Tonight I celebrate my love for you And that midnight sun
Is gonna come shining through
Tonight
there'll be no distance between us
What I want most to do Is to make love to you Tonight I
celebrate my love for you
Tonight I celebrate my love for you…”
Thu dìu chàng l ướt trong nhịp nhảy nhẹ nhàng…chân nàng hướng
về cái phòng ngủ ấm cúng màu hồng…
Ở đó…môi chàng gắn chặt trên đôi môi hồng xinh của nàng một
nụ hôn nóng bỏng…Ôi nụ hôn của ngọt ngào yêu thương…của ân tình nồng thắm…Môi
chạm môi …lưỡi xoắn xit quấn quit nhau không rời….Môi miệng Thu ngọt ngào như sữa
mật… Và chàng lần tay cởi mấy cái nút áo trên da thịt nóng bỏng của nàng…môi
chàngvẫn gắn chặt trên môi nàng, không rời…cái áo mỏng rơi xuống…Tay Thu cũng lần
trên cái nút áo chàng…nàng cởi tung cái áo sơ mi của chàng … thì cái nịt vú
cũng rớt theo… Hai bầu vú to tròn no căng trắng mịn vung cao đang nằm trong hai
bàn tay Nguyên nóng bỏng…Chàng vuốt ve nhẹ nhàng …hai núm vú hồng căng nhọn
trong lòng bàn tay…Nguyên nhìn xuống thì thấy như muốn nghẹn htở…Vú Thu trắng mịn
no căng đang trong bàn tay vờn vọc của chàng…êm êm mềm mềm nóng bỏng dâm
tình…chàng xoay đầu sang thì bắt gặp bóng chàng và nàng trong gương…
Nguyên kéo Thu t ới trước tấm gương lớn của cái tủ trang diểm
mới…Ở đó chàng nhìn vú to tròn đang bị tay chàng vò nắn đè xoa…hai tay chàng mần
mò xuống cái lưng quần …cởi cái móc nhỏ…tay chàng kéo tuột cho cái quần tây đen
rớt xuống….Trong cái gương lớn, chàng nhìn cái quần xì lip nhỏ xíu màu đen nổi
bật trên làn da đùi nõn nà trắng nuột trắng nà. Cổ họng chàng đột nhiên khô khốc…
Tay Nguyên úp nh ẹ lên khu tam giác kín…ở bên trong làn vải
mỏng…lồn đàn bà nóng hừng hực…run rẫy…ướt át…Nguyên cắn nhẹ lên vai người yêu,
tay chàng lòn vào trong cái quần xì líp nhỏ…lướt sâu xuống cái khe động nóng ướt…Thu
ngả người trên vai chàng …mắt lim dim nhìn cảnh tượng dâm dật đang diễn ra
trong gương…nàng rên rĩ; ”Aaaaưưưưuui anh ơi…”
Thì hai tay Nguyên nh ư không chịu nỗi đã kéo tuột cái quần
xì lip nhỏ xiú xuống…lồn đàn bà torng khu tam giác kín…đám lông đen nhỏ gọn
gàng, mịn màng, mượt mà e ấp che kín đường vào động Đào Nguyên…Tay Nguyên vờn
vuốt trên đám lông mây đen, tay kia thì vò nắn bầu vú ngồn ngộn hấp dẫn…Hai tay
đàn ông thay phiên nhau vờn vò bóp nắn trên da thịt đàn bà phơi bày hấp dẫn
trong tấm gương lớn…
Nguyên thấy dâm tình như sôi trong người chàng…Chàng cúi xuống
cắn trên vai Thu …kéo nàng đến giường…làn da trắng mịn mịn nõn nà kiêu khích của
đàn bà dang đón nổi bật trên màu hồng đỏ sẫm cũa tấm vải trải giường….Nguyên
cúí xuống cởi tung vướng víu trên người…chàng vửa đứng lên thì thấy Thu đã ngồi
lên ôm ngang mông chàng..cặt chàng cứng ngắt…vươn thẳng…hai tay Thu dịu dàng vuốt
ve lên cặt êm đềm …Thu ngồi thụp xuống…đầu nàng vùi trong cặt chàng…Thu hôn
…Thu vuốt …Thu lìếm...Thu nút nhè nhẹ …Đầu cặt Nguyên tê dại từng cơn…
Nguyên ch ịu hết nỗi …chàng kéo Thu lên …đè ngửa nàng xuống
giường…chàng như con thú say mồi…da thịt đàn bà nồng nàn mịn màng trắng nõn gọi
mời…đàn ông rít lên tiếng của con đực bị kích thích đến man dại..
Nguyên chồm trên người Thu. Vú nàng nóng bỏng bị hai tay chàng
chụp vồ xoa bóp bạo bùng…hai núm vú hồng chịu chung số phận dày vò nút liềm tả
tơi trong môi miệng đàn ông…đàn bà thỏa thuê dâm tình con cái… rên rĩ tiếng mời
tiếng gọi:
“Nút vú em đi anh…đã miệng dâm hôn…
Bóp vú nữa đi anh…
cho anh nắn… anh vò ..sướng tay dâm anh hông?”
Nguyên g ầm gừ trong tê dại:
“Sướng quá em ơi......vú em êm …vú em mềm… vú em
căng…uuuuiuuu aaaaa…."
Vú Thu dang tênh hênh, cong ưỡng trong mời mọc, trong khiêu
khích… càng bị bóp vò nút liếm chừng nào thì vú càng căng …càng nóng bỏng…càng
khiêu khích…Nàng thấy Nguyên nằm nghiêng... tay Nguyên lòn xuống dưới vuốt từ
phía trong hai đùi men theo đùi non …vuốt mạnh lên trên chụp trọn cái lồn nóng
hừng hực của nàng…tay chàng úp trọn trên cái mu lồn tròn mum múp đầy đặn khêu gợi…tay
kiai chụm lại vuốt ve trên núm vú hồng ướt át nước miếng dâm tình đàn ông…mấy
ngón tay Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh lồn …tách vào cái khe nóng ướt nhẹp
nảy giờ…ngón tay Nguyên lòn sâu.. nhấn sâu vào trong lồn….chật chội nóng ướt….
Thu rên rĩ, người nàng cong rướn như cây cung:
”Aaaaaaaa…uiiii anh anh aaanhhh”
Ngón tay Nguyên vu ốt ve …ra vào trong cái khe rồi chạy lên
trên tìm cái hột le mọng màng căng căng ….ngón tay xoa xoa xoay xoay vờn vờn đè
đè…đàn bà cong người …tê dại run rẫy…
Chỉ trong khoảnh khắc sau thì đàn ông chồm lên mở màn cho một
cơn giồng bão mới trên da thịt hấp dẫn hiến dâng của Thu. Đ àn ông cắn hai bầu
vú to căng của nàng không còn manh giáp.. Nàng chịu cái kiểu cắn “chết người” của
đàn ông…cắn không đau mà chỉ thấy tê tê giựt giựt như bị điện giật nhè nhẹ…nhất
là môi miệng ham hố của đàn ông cứ nút chùn chụt trên hai núm vú hồng căng nhọn
hoắt…lâu lâu lại nhay nhay cắn nhẹ lên núm vú làm lồn nàng cứ tê tê rần rần…nước
dâm tha hồ túa ra ướt nhẹp trong mấy ngón tay quái quỷ của chàng …… Khắp góc cạnh
nào trên người nàng cũng không được tha…Cái lưng ong tròn trĩnh cũng bị liêm, bị
cắn tơi tả…hai bờ mông trắng vun tròn ngồn ngộn bị vò, bị bóp, bị cắn…Đàn bà nằm
úp xuống mà tay đàn ông cũng không chịu cho lồn nằm yên …miệng đàn ông cắn mấp
lên hai bờ mông vun tròn trắng muốt, ngón tay thì lòn từ phia sau tìm cáì khe
chạy tuốt sâu vào trong lồn nóng ướt…kéo ra thụt vào…Tay còn lại thì lòn xuống
vờn vuốt bóp nắn bầu vú sữa đang nằm úp ... Thu giựt nẫy người từng cơn…
Da th ịt nàng như muốn bốc lửa …. Nguyên ngồì lên…hai tay
nâng hai mông nàng đặt lên trên hai đùi chàng …lồn bị nâng cao…ưỡng cong …mu lồn
mum múp phơi bày tênh hênh… hai tay đàn ông vén lông lồn cho cái khe lồn hồng hồng
lộ ra…tay vuốt nhẹ lên cánh lồn …vẹt nhẹ hai cánh lồn ra hai bên….Đàn ông cúi
xuống…miệng chụp lên lồn đàn bà nóng bỏng….Thu rùng mình:
“Aaaaaaaa anh uuuuuiiiiiiiưưu dadaaaaaaaaaaaa”
Thì l ồn đã bị lưỡi vuốt mạnh từ dưới lên trên…Cú vuốt nóng
bỏng bạo bùng làm Thu cong rướn người theo…thì cái hột le bị môi miệng đàn ông
chụp xuống…lưỡi xoay tròn …môi nút …Lúc đầu còn nhè nhẹ càng lúc càng bạo
bùng….Thu nghe tê dại rùng rùng khắp người mà đàn ông cứ mê mãi cong người như
con ong đang say mê hút nhuỵ hoa ngọt ngào…hai bàn tay tham lam lại vung lên chụp
bóp nắn tơi bời hai bầu vú trắng căng tròn cong ưỡng….Từng luồng, từng luồng tê
sường, tê sướng từng cơn từng cơn rần rần trong nàng….Thu năn nĩ:
”Anh ơi….đéo em đi anh…..
nứng lồn em quá anh ơi….”
Thu th ấy hai tay đàn ông buông hai mông nàng xuống giường…Cặt
đàn ông chạm trên cái hột le làm nàng rùng mình trong thèm muốn… cặt ấn vào…Thu
rướn cong lồn nàng mở ra hứng trọn …cặt nong lồn nóng ướt chật chội sát rạt….Cặt
đàn ông nhấn sâu vào…cọ sát nóng bỏng …tê dại… Thu cong người níu tay Nguyên…cặt
rướn sâu lút trọn trong lồn đàn bà dâm đãng gọi mời…
Nguyên ch ồm lên phủ trên người nàng…Thu nghe Nguyên nói tiếng
của con tim chàng đang nhảy múa trong hoan lạc bài luân vũ tình yêu: ”Anh Yêu
Em, Thu ơi…”
Trong vòng tay ôm xi ết ghì chặt ân tình của người đàn ông,
nàng cũng nghe con tim nàng lên tiếng:
“Em Yêu Anh”
Và còn l ại là những cọ sát nóng bỏng của cặt trong lồn…cặt
dũa mài lồn nàng te tua không còn manh giáp…cặt làm nàng nghe tê dai từng cơn…cặt
vờn cạn trên cái hột le căng căng…đâm sâu…nắc mạnh khi nhè nhẹ vuốt ve êm êm ru
ru, khi thì sầm sập như giông như bão….cho đến lúc cả hai nghe tê diếng ở cặt
trong lồn…
Thu níu tay …bấu lưng Nguyên..
Chàng lồng lên…cặt dài căng dập nắc cái lồn đàn bà chật chội,
ướt át, êm ái, cong rướn ở dưới…Thật nhanh …thật sâu…thật dữ tợn….rồi ấn mạnh…
Cặt tia bắn bùng vỡ trong lồn co thắt rung giựt bạo bùng…
Chàng và nàng ghì nhau trong tê d ại của vô cùng ...Sát na của cửa Thiên Thai
được mở ra…cả hai thấy mình như đang trôi nỗi bềnh bồng trong muôn ngàn cảm
giác tuyệt vời ....không ngôn ngữ nào có thể diễn tả nỗi…
Mỗi giây phút bây giờ đối với Nguyên bỗng trở thành những hạnh
phúc miên viễn của yêu thương.
Đột nhiên Thu mở ra một cánh cửa mới dẫn Nguyên đến cả một
cõi trời khác lạ mà chàng chưa hề kinh qua. Cái cõi trời đơn giản nằm trong tiếng
Thu nũng nịu - “sướng hôn?”…, “chịu hôn?”…, “thích hôn?”… “coi dzậy mà hổng phải
dzậy”…, hoặc là “anh cù lần, đi dzới em “ , “đi theo em nè”…. Cái cõi trời lạ
lùng mở ra ở lúc Thu ôm ghì chàng trong mê đắm trùng trùng của hoan lạc hai đứa
cho nhau và nói ba chữ lạ lùng của con tim “Em Yêu Anh”.
Nh ưng điều diễm phúc nhất đối với Nguyên là cái cõi trời lạ
lùng đó hiện hữu trong vòng tay ôm của chàng như một phép lạ của hạnh ngộ và định
mệnh. Ô hay, khi người ta không giải thích được cái gì đó xảy ra trong cuộc đời,
thì hình như cách giải thích dễ dàng nhất vẫn là sử dụng lý do rằng … định mệnh
đã an bày.
Thu đến với chàng như một ấp ủ, ân cần cho một tâm tình vỡ vụn
trong đau khổ..Thu nhanh chóng thay thế Thùy trong Nguyên vì cái lối sống và
cách nhìn đơn gián của nàng và cũng vì thật ra Nguyên thích hợp với cái tính nhẹ
nhàng dung dị của các cô gái miền Nam, cái nơi chốn hiền hòa của quê hương mà
chàng được sinh ra và lớn lên.
Con gái mi ền Nam thương ai thì cho ai đó trọn vẹn nghĩa
tình, và nhất là trọn vẹn ái ân nồng nàn , không màu mè, không rắc rối, không
đòi hỏi suy nghĩ lôi thôi. Thu đến với chàng êm đềm như con sông Long Hồ lặng lẽ
uốn khúc êm ả ở Vĩnh Long. Nàng bước vào cuộc đời chàng nhẹ nhàng như mùi hương
lavender mà nàng yêu thích trong những ngọn nến tím lung linh của những đêm ngà
ngọc. Nàng dâng hiến cho chàng những ngất ngây trên da thịt mượt mà. Nàng mở ra
cho chàng những cánh cửa của hoan lạc vô cùng mà con tim của chàng gần như bị
choáng ngợp bởi một hạnh phúc bất ngờ chợt phủ chụp trên chàng như một cơn bão
ghê ghớm ập tới mà không có một dâu hiệu báo trước.
Trái tim Nguyên m ở ra đón nhận tình cảm của Thu bởi lẽ đơn
giản và dễ hiểu là con tim thì không bao giờ biết lý luận. Con tim thì chỉ biết
vài tần số rung động và sẽ mở cửa nếu có ai đó nắm được tần số bí mật đó và có
thể làm cho nó reo vui. Nhưng nhiều khi con tim ngưng tiếng rộn rã reo vui thì
Nguyên vẫn nghi ngờ về sự lẫn khuất của một mầm mống khổ đau mà chàng đang trải
qua.
Vì v ậy Nguyên nói với Thu như thế này:
“Em à…nhiều lúc ôm em… anh cứ ngỡ như một giấc mơ…
Có khi nào em cũng biến mất trong đời anh, như Thùy bỏ anh
mà đi không?”
Chàng không nghe Thu tr ả lời mà chỉ nhận được vòng tay ôm của
Thu. Nàng kéo dầu chàng vào cái góc vai và phía trên bầu vú mát rười rượi của
nàng và dịu dàng vỗ về: “Thương anh quá…”
Nguyên vẫn cứ nghi ngờ:
“Anh không muốn em tội nghiệp anh…” Thì Thu nói cái tình c ảm
sâu kín trong nàng cho chàng nghe: “Anh “cù lần” à…em thương anh từ lâu rồi,
nhưng hông nói được.” Mà làm sao nói được hả anh? Thùy là bạn thân của em…”
Nàng ng ập ngừng rồi tiếp tục:
“Nhưng anh còn nhớ cái hôm mà Thùy gặp lại chồng cũ của nó…
Thùy khóc hoài và tâm sự với em rất nhiều… Có điều này em chưa nói với anh…”
Nguyên yên l ặng nhìn Thu như thầm hỏi. Chàng nghe Thu nhỏ
nhẹ:
“Em nói ra anh đừng tự ái…Trước khi ra đi với anh Đạt, Thùy
dặn em nhớ chăm sóc anh dùm Thùy… “
Nguyên cười khổ:
“À hả …các bà đá tui như đá banh…” Thu hôn lên môi Nguyên:
“Đã dặn anh đừng tự ái mà…mà bộ anh hông muốn làm… trái banh
cho em ôm, em ấp em thương sao?”
Nguyên vùi m ặt vào vú nàng không nói… rồi Thu tiếp tục:
“Hình như Thùy nó biết em cũng thương anh, Hôm em tiễn nó ở
sân bay, nó nhìn em, ôm em thật lâu rồi nói với em “It’s good if you can stay
in my house, for me… please ”. “Em nhớ ánh mắt của nó…
Thùy nói với em là nó sợ anh khổ khi nó ra đi như thế này..rồi
anh sẽ cô đơn.. Nó vẫn thường nói với em về anh.....”
Nguyên tò mò:
“Thùy nói gì về anh?”
Thu c ười khúc khích:
“Thùy nói anh làm biếng tán gái..anh thì chỉ biết ngồi chờ
sung rụng…hoặc có người dọn cỗ sẵn anh chỉ ngồi vào là được ăn…hihihihihi …có
đúng dzậy hông anh “cù lần”? “
Nguyên c ười theo trong tiếng cười hồn nhiên của Thu. Chàng
cắn lên làn da vú nuột nà của người đàn bà:
“Dám chọc quê anh hả…? cắn em nè…
Thu la oai oái rồi kết thúc nỗi nghi ngờ trong chàng:
“Nhưng mà em thương anh thiệt tinh.. chớ hổng có tội nghiệp
anh…” Và câu nói đó làm con tim chàng reo vui nhảy nhót…những rắc rối của tâm
tình vụt tan biến..nhường chỗ cho những bản hoan ca của ái ân nồng nàn…
Chàng chồm lên đè lên người yêu…da thịt đàn bà mềm êm mát rười
rượi.. Chàng hôn lên đôi mắt to đen dài .. hàng lông mi cong cong nhắm lại như
bóng dừa êm ả chạy dọc theo bờ sông quê nhà
Chàng hôn lên vầng trán yêu kiều phẳng lặng như dòng sông êm
trôi bình thản. Chàng hôn lên mái tóc đen dài buông xõa thơm hương đàn bà ngọt
ngào. Chàng hôn lên hai má hồng hồng trên gương mặt bầu bĩnh tròn tròn phúc hậu
dễ thương…
Chàng hôn cái cổ tròn …vòng lên cái góc trái tai xinh xinh…
Đàn bà nhột nhạt co rúm nhưng nhận ra hết những âu yếm trong
từng nụ hôn của đàn ông…
Môi đàn ông chạy dài xuống cổ, men theo triền dốc vun cao của
hai bầu vú sữa no căng. Môi say mê trong từng nụ hôn trên từng vùng đồi núi cao
thấp chập chùng của hai bầu vú mịn màng thơm mùi sữa ngọt.
Môi ch ạy lên tít đỉnh cao rồi chạy xuống giữa cái trũng sâu
của hai gò vú trắng…mơn mang hôn hít…Môi mở đường cho lưỡi nếm mùi vị hương hoa
của hai núm vú hồng căng căng mềm ấm…cho tay xoa tay nắn tay vò tay đè.
Đ àn bà rên rĩ trong thèm muốn trong dâng hiến: “Anh ơi…
Anh dâm….anh hư…”
Chàng nh ư muốn tận hưởng từng rung động của người yêu trên
từng góc cạnh của cơ thể đàn bà ngồn ngộn đang dang bày khiêu khích dâm tình
đàn ông. Hai tay chàng nâng cái bụng thon thon tròn trĩnh chàng hôn chàng mấp
cùng khắp cho Thu rên rĩ trong nhột nhạt….chàng mấp hai bên bờ eo thon cho Thu
oằn người nằm sấp xuống…hai bờ mông tròn trắng vun cao hấp dẫn gọi mời….
Chàng ngồi dậy hai bàn tay vờn vuốt hai mông tròn …chàng cúi
xuống trên lưng ong trắng mịn màng hôn dọc theo cái rãnh dễ thương dọc theo sống
lưng…đàn bà rên nho nhỏ ư a trong miệng…
Chàng kéo nàng nằm ngửa …chàng ngồi đó si dại ngắm nhìn cái
khu tam giác đẹp tuyệt vời của đàn bà…chàng cúí xuống hôn lên làn da non nõn nà
trên cặp đùi thon tròn trằng mịn màng..tai nghe đàn bà rên rĩ tiếng con cái gọi
mời con đực:
“Anh anh ui a aaaưuưi”
Chàng ch ạm nhẹ mấp say êm ru cho hai đùi dang rộng..lồn
nóng ấm nồng nàn mời mọc môi miệng…chàng chụp môi miệng trên lồn đàn bà trong nỗi
dịu dàng yêu thương tận sâu trong tim chàng…Lưỡi chàng vờn vuốt làn da non dịu-
nóng ấmướt át- nồng nàn hưong thơm da thịt đàn bà phía trong hai cánh lồn hồng
nhung êm…mỗi cái mấp liếm vuốt ve của môi lưỡi trong lồn là mỗi tiếng uuu aaa
rên rĩ …
R ồi đến khi cái hột le lúc nào cũng mọng căng ướt át bị môi
mấp, miệng nút, tay xoa tay vờn thì những tiếng u a càng nghe rền rĩ to thêm
…đàn bà ướt nhẹp dâm tình kéo đàn ông đè phủ lên người..
Cặt chàng vùi sâu trong lồn nàng ấm áp….cặt ra vào nhấp sâu
vờn nắc … Lồn nàng chật chội ôm ấp cặt sát rạt ...vuốt ve cặt trong âu yếm,
trong dịu dàng… V ậy mà tê dại trùng trùng lan lan êm êm như sóng dồn sóng dập
liên miên vào bờ … Khi chàng kéo nàng nằm nghiêng…hai đứa mặt đối mặt chàng
nghe nỗi tê dại đó lan tỏa sâu trong khắp người chàng… Chàng hôn nàng lên đôi
môi hồng nóng ướt. Trong nụ hôn ngọt ngào đó chàng cảm nhận được tình yêu mà
nàng đang dâng hiến..
Nỗi ước muốn được hoà nhập trong nàng làm chàng rưón sâu cặt
trong lồn…
Lồn đàn bà nhận ra cái dấu hiệu bí mật của Tình Yêu…Lồn rướn
cong hoà điệu…ăn khớp nhịp nhàng .. Lúc chàng tia b ắn trong cái lồn rung giựt
thì Nguyên nhận hiểu được cái vô cùng của Tình Yêu, khi đàn ông và đàn bà trở
thành Một… khi vạn vật ở trong trạng thái của một khối liền lạc chưa nổ tung
phân cách ly tan…khi chàng tìm về lại được cái bản thể nguyên sơ của kiếp người…
Chàng nh ắm mắt ôm ghì Thu trong vòng tay và cảm nhận một nỗi
hạnh phúc lạ lùng bao phủ cà chàng và nàng…
Vậy mà một lần nữa, một thứ định mệnh khắt khe đã không cho
Nguyên nắm giữ cái hạnh phúc mà chàng tưởng sẽ không bao giờ làm vuột mất.
Chi ều thứ sáu cuối tuần, chàng đang trên đường về nhà…trong
túi chàng là cái nhẫn cưới mà Thu chọn kiểu. Chàng và nàng đã hoạch định cho
đám cưới hai đứa…dĩ nhiên là chàng phải có cái nhẫn cưới thật trang trọng… và
dĩ nhiên chàng sẽ ghé ngang tiệm hoa quen để nhận cái bó hoa hồng đặc biệt
chàng vừa đặt mua hồi chiều..
Dĩ nhiên anh sẽ quỳ gối và cầu hôn với em.. Chàng nghĩ trong
đầu… V ề đến nhà thì trời đã hơi ngã tối… Nguyên chân sáo vào nhà…Thu vẫn chưa
về. Cũng tốt..Nguyên nghĩ chàng còn thì giờ để chuẩn bị…Mấy cái nến màu
tìm….mùì hương lavender quen thuộc mà Thu yêu thích lan nhè nhẹ…ánh nến lung
linh…
Nguyên bật cái đèn ở phòng khách…chàng rút trong túi cái nhẫn
kim cương lóng lánh ra xem lại… "beautiful…beautiful…", chàng nói một
mình
Thì có tiếng diện thoại reo…
Đầu dây bên kia không phải là Thu, mà là một giọng đàn ông lạ
hoắt, người Mỹ:
“Hello, Mr. Nu yen Tran?”
Nguyên hơi ngạc nhiên, chàng trả lời: “Speaking. May I help
you?”
Bên kia đầu dây:
“Sir, I am County Police…do you know Ms. Thu Nu-yen ?“
Nguyên trả lời trong lo âu:
“Can you spell her first name for me?”
Giọng Mỹ bên kia:
“ T.. h .. u.., and her last name is N g u y e n..”
Nguyên bật câu hỏi hấp tấp:
“Yes sir, she is my fiance. What happened to her?
Đầu dây bên kia là một im lặng trong khoảnh khắc…rồi ngập ngừng:
“I am so sorry to let you know she was in a head on collision….” Tai Nguyên
lùng bùng….ng ười Nguyên lạnh run…cái điện thoại nặng chình chịch trong tay
chàng…
Ngực chàng như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè lên…Cảnh vật
xung quanh chàng nhạt nhoè…
Ánh n ến lung linh mờ ảo … tất cả bỗng trở thành một màu đen
khủng khiếp… Thu...Thu đâu rồi ?
Nguyên bật khóc thành tiếng…
Một bóng đen ghê ghớm bỗng nhiên chụp phủ trên đời sống của
Nguyên kể từ giây phút đó. Nỗi đau đớn cùng tận của mất mát làm chàng thực sự gục
ngã trước cái định mệnh ghê ghớm kia.
T ại sao? Tại sao cái khoảnh khắc, cái thời điểm của thời
gian và không gian lại có thể trùng hợp như vậy để Thu rơi vào cái giây phút
nghiệt ngã đó và rời xa chàng vĩnh viễn? Tại sao lại xảy ra với Thu, với chàng?
Nguyên khóc oà. Nh ư một đứa con nít. Chàng không có câu trả
lời.
Chỉ biết chung quanh chàng ngập đầy hình bóng người yêu...
Gi ọng nũng nịu của nàng…
Tiếng gọi “Anh cù lần ơi” mà nàng chỉ dành riêng gọi chàng vẫn
còn dịu ngọt trong tim…
Cái giường ngủ bây giờ trống trơn mà sao trong tâm tưỡng
chàng vẫn còn đầy ắp những nét yêu kiều của nàng…
Cái tủ trang điểm…trong gương, bây giở nhạt nhoè một mình
bóng chàng… Ngọn nến lung linh…những lúc có nàng, sao như nhảy múa, như reo vui
cùng với chàng và nàng, sao như nồng nàn nhẹ thoảng hương hoa tình yêu…bây giờ
sao buồn hiu, leo lắt, vỏ vàng soi bóng chàng cô độc, lẻ loi?
Nguyên ngồi xuống ở một góc giường…chàng chạm tay trên cái
bông hồng trên tấm vải trải giường…mà nghe như hơi ấm người yêu vẫn còn lương
vuơng ở đâu đây…
Chàng thầm gọi tên Thu…trái tim Nguyên vỡ vụn thành ngàn mảnh,
đau xé trong ngực chàng.
Nước mẵt…
Nước mắt từng dòng tuôn chảy ràn rụa trên mặt Nguyên, trong
đau khổ cùng cực khi người yêu vĩnh viễn rời xa… Nh ưng hiện thực và đời sống vẫn
bắt buộc Nguyên phải đứng dậy tiếp tục thở, sống và cảm nhận những va chạm khốc
liệt từ những đau khổ trong tình cảm chàng. Tình yêu bỗng trở nên xa vời trong
tâm tưởng chàng. Thay vào đó là nỗi niềm tuyệt vọng của nỗi chết chực chờ trong
từng phút giây của đời sống.
Hính nh ư mới vừa phút giây Thu ngồi đó đối diện với
chàng…ly rưọu vang đỏ trong tay ngà “Để em bày anh uống rượu…”…Hình như tiếng
nói trong trẻo dê thương của nàng đang còn đâu đây..bỗng thoắt chợt tan..
H ạnh phúc và đau khổ mịt mờ không rõ ràng ranh giới… Ngày
và đêm đối với chàng không còn ý nghĩa…lúc nào cũng vậy, nỗi chết và tuyệt vọng
tràn ngập trong chàng. Chỉ rặt một màu đen…Tối tăm. Buồn bả.
Thì ông B ảy tới thăm chàng. Ông là người thân duy nhất của
Thu ở Mỹ. Ông đi tu hồi còn ở Việt Nam và hiện giờ là thầy trụ trì một ngôi
chùa nhỏ ở Westminster. Ông cũng là người đầu tiên mà chàng liên lạc để báo tin
về việc xảy ra và đã giúp chàng lo liệu mọi việc cho tang lễ của Thu.
Ông B ảy dáng vóc gầy gò, gương mặt xương xẩu hơi dài nhưng
cân đồi. Điều rất nổi bật trên gương mặt ông thầy tu này là vầng trán cao và
ánh mắt sâu lắng trầm tĩnh của ông. Trán ông đã cao mà ông còn cạo trọc đầu như
mọi ông thầy tu khác nên nhìn trán ông lại càng thấy cao hơn. Ánh mắt ông người
khác nhìn đã thấy cái vẻ sâu lắng của một người tu hành mà hốc mắt ông lại lõm
sâu dưới đôi chân mày nên nhìn vào mắt ông trông càng thêm sâu thẳm.
Ông b ấm chuông nhà Nguyên vào một chiều cuối tuần…Nguyên ra
mở cửa. Khi ông vào nhà thì ông thấy ánh nến lung linh tỏa trong ánh đèn ấm áp
của căn phòng khách nhỏ. Mùi hương lavender thoảng nhẹ trong không khí. Bài hát
âm hưởng nhẹ nhàng ….”Tonight I celebrate my love for you…And soon this old
world will feel brand new…Tonight we will both discover…How friends turn into
lovers…When I make love to you …” vẫn còn bay nhảy trong không gian vắng lặng
…Ông biết Nguyên vẫn còn ngập lặn trong những mất mát không nguôi từ sự ra đi của
người cháu gái của ông…
Ông th ầy tu lặng lẽ ngồi xuống với Nguyên chờ cho đến lúc
bài hát im tiếng…Trong không gian thật yên tĩnh của một buổi chiều thứ sáu cuối
tuần, hai người- một ông thầy tu già và một chàng tuổi đã trung niên – yên lặng
ngồi đó.
V ậy mà tâm tưởng họ cùng hiệp thông trong nỗi mất mát vô
cùng mà chỉ có họ mới nhận ra tự sâu tận đáy lòng.
Ông Bảy mà Nguyên gọi là chú Bảy - thay vi tiếng gọi thông
thường dành cho các nhà tu đạo Phất là “thầy” Bảy- bởi lẽ Thu thích chàng gọi
như vậy. Chàng nhớ cái hôm lần đầu cùng Thu đến thăm ông, khi chàng gọi ông là
“thầy”, Thu khều nhẹ tay chàng với giọng trêu ghẹo dễ thương thông thường của
nàng :
“Thầy… thầy cái gì…kêu là chú Bảy …chú Bảy là chú ruột của
em đó…anh dzới em sắp là "dzợ" là chồng rồi, còn ngại gì nữa chớ…”
Chàng nhớ… chàng cười, nhìn ông Bảy và dĩ nhiên chàng …ngoan
ngoãn “nghe lời” nàng và nói:
“Thưa “Chú” Bảy”.
để sau đó nhận được lời “ban khen” của nàng:
“Dzậy mới dễ thương….mới là “cục cưng” của em ”
Thu hi ền và dễ thương như nước ngọt phù sa nhưng Thu nghịch
ngợm, Thu thích trêu ghẹo chàng là…” bởi "dzì" anh “cù lần”… cho nên
em mới thương anh…”. Chàng vẫn mĩm cười mỗi khi nghe cái nghịch lý trong câu
nói của nàng. Bây giờ không còn nàng bên cạnh để nghe những câu nói tinh nghịch
chọc ghẹo, làm như chàng thấy trống vắng lạ lùng trong cái buồn tẻ của đời thường…
Ông B ảy là một nhà tu khác thường. Chàng đã tiếp xúc nhiều
vị thầy tu ở các chùa, nhưng ông Bảy không giống như các vị này. Ông không “lên
lớp”. không “thuyết giảng” những điều mà chàng đã đọc rất nhiều trong các kinh
sách Phật. Ông yên lặng nhiều hơn là ông nói. Ông lắng tai nghe và nhận hiểu
nhiều hơn là muốn người khác nghe ông nói. Ngay cả đối với cô cháu gái tinh nghịch
của ông, cho dù Thu nghịch ngợm chọc ghẹo ông cách gì ông cũng có thể mĩm cười
lắng nghe nàng liến thoắng chuyện nọ chuyện kia.
Vì v ậy khi ông trở lại thăm chàng vào chiều cuối tuần hôm
đó, hai người ngồi im lặng rất lâu không nói gì, mà tâm ý tương thông. Chàng nhận
ra là ông Bảy biết và nhận hiểu nỗi đau khổ của mất mát trong chàng và có nhiều
khi, chàng nghĩ, yên lặng là phương pháp cảm thông tốt nhất lúc này đối với
chàng.
Cuối cùng rồi ông Bảy cũng nói với chàng lý do ông đến thăm
chàng. Ông nhìn sâu trong mắt chàng và trầm tĩnh nói:
“Chú đã trải qua nhiều đau khổ trong đời chú, nhưng chú cũng
vẫn nhận ra cái đau khổ trong chú bây giờ khi mất con Thu.
Chú biết hai cháu yêu thương nhau hết lòng, do vậy chú mới đến
đây hỏi cháu việc này.."
Nguyên nhìn ông già, l ắng nghe.
“Chú nhờ cháu cùng với chú lên chùa mỗi cuối tuần để tụng
kinh cầu nguyện cho con Thu…chùa của chú hơi xa..”
Nguyên chặn ngay lại:
“Dĩ nhiên cháu sẽ đi …xa mấy cũng không sao…”
Chàng hơi trầm ngâm rồi hỏi:
“Cháu có thể ở lại chùa vào cuối tuần không?” Ông B ảy mĩm
cười:
“- Chú cháu mình hợp ý. Chú đến đây là thục ra không muốn
cháu một mình ngồi lặng trong những hồi ức…Lên chùa với chú..
Nhìn về thực tại là những gì cần thiết…cầu nguyện cho con
Thu là những gì mình có thể làm. Cháu có muốn đi bây giờ không? “
D ĩ nhiên là chàng đi. Chàng muốn nghe lời ông Bảy, làm một
cái gì đó cho Thu lúc này, bây giờ. Cầu nguyện? Dĩ nhiên là chàng làm…nỗi lòng
của chàng vẫn còn đầy ăm ắp hình bóng của Thu…chàng nghe nghèn nghẹn trở lại
trong tim…
Bảy tuần lễ như vậy Nguyên đều đến chùa chú Bảy của Thu vào
mỗi chiều thứ sáu. Những gì diễn ra trong bảy tuần lễ, “Bảy bảy là bốn mươi
chin” như ông Bảy nói, là 49 ngày quan trọng cho người đã mất…Bốn mươi chin
ngày chàng theo ông Bảy cầu nguyện. Trong bảy tuần lễ chàng ngồi thiền với ông
Bảy.
Chàng “tu” theo ông. Ăn chay. Uống nước lọc. Tịnh khẩu. Tịnh
ý. Quán xét. Và cầu nguyện. Lúc đầu chàng không hiểu gì về những câu kinh đọc ê
a của ông Bảy. Những dòng kinh tiếng Phạn không mang một nghia lý gì với chàng
cho nên chàng chỉ giữ im lặng trong lúc ông Bảy đọc kinh.
Nh ưng khi chàng cúi rạp người lạy Phật trong lúc cầu nguyện,
cái ước muốn mãnh liệt hướng về Thu mà chàng nghĩ là nàng còn quanh quẩn đâu
đây, làm chàng bỗng nhận thấy một nỗi tin tưởng lạ lùng vào những gì thiêng
liêng cao diệu, hằng hằng chi phối vận mệnh của những kiếp người.
Cái ngã m ạn thường xuyên hiện hữu trong chàng chợt tan biến
không hình tích. Chỉ còn lại tấm lòng yên lặng trong chàng hướng về một cõi
vĩnh hằng yên bình mà chàng tin là Thu sẽ tìm đến được. Đột nhiên chàng hiểu được
cái ý nghĩa của việc cầu nguyện mà chàng đang làm.
Trong yên lặng tận cùng của tâm thức, chàng cùng với ông Bảy
- đang trong tiếng kinh câu kệ mà ông hiểu thấu lẽ huyền vi trong đó - cùng hiệp
thông dâng lên những Đấng thiêng liêng, mà chàng tin rằng đang hiện hữu, những
lời cầu nguyện tận trong tim chàng dành cho Thu. Chàng cầu xin nàng mãi mãi sẽ
được trở về và an trú trong yêu thương, trong bình an vĩnh hằng mà chàng vẫn
mong đem lại cho nàng nhưng bây giờ đã không còn cơ hội thực hiện.
Độ t nhiên những thành tâm trong những ngày bên cạnh ông Bảy,
trong cái chùa nhỏ của ông. lại đem đến cho chàng một nỗi bình an lạ lùng trong
cái tâm tình khổ đau của chàng lúc đó.
Chiều hôm thứ sáu hôm đó, khi vào chủa ông Bảy thì trời mưa,
Nguyên lủi thủi bước đi một mình trên cái hè phố vắng. Thì đột nhiên mưa trút
nuờc ào ạt, Nguyên ướt nhẹp người khi vào chùa. Chàng mượn cái áo màu nâu của
ông già. Khi mặc vào thì chàng hỏi ông Bảy:
“Cháu có…duyên đi tu hông chú Bảy? Cháu thấy cái áo không
làm nên thầy tu, nhưng khi cháu mặc cái áo của chú thì cháu nghĩ đến cuộc sống
tu hành của chú… Cuộc đời bình an là ở trong tâm, nhưng hình như cái tâm của
mình lúc nào cũng vọng động không yên. Tu là an cái tâm vọng động . Phải không
chú?”
Ông già ng ước nhìn Nguyên, ánh mắt sâu lắng hiền hoà, ông
ôn tồn:
“Bảy tuần lễ, cũng không đến nỗi. Cháu bây giờ tạm ổn. Bây
giờ cháu cần xuôi theo cái lẽ tự nhiên bên trong cháu. Chừng nào cháu đi tu được
thì tự nhiên cháu sẽ biết. Sách vở trong chùa rất nhiều. Cháu tìm lấy mà đọc.”
R ồi ông lặng lẽ pha bình trà nóng cho Nguyên uống. Chàng hắt
hơi liên tục, rồi rùng mình ớn lạnh. Chàng nói với ông già sau khi uống xong
tách trà:
“Cháu thấy hơi ớn lạnh trong người…chắc mới nảy ướt mưa nhiễm
lạnh… cháu vào trong nằm nghỉ một chút…”
Một chút mà chàng nói kéo dài luôn cả qua tối ngày thứ bảy.
Nguyên sốt mê man… Trong giấc mơ chàng tìm lại được Thu … Chàng nh ớ rất rõ từng
chi tiết của giấc mơ lạ lùng đó. Khi cháng thức giấc thì chàng thấy ngay ông Bảy
ngồi bên cạnh giường. Tay ông đang ở trên cổ tay của chàng. Ánh mắt ông dịu lại
khi Nguyên mở mắt ra nhìn ông. Chàng nghe ông già hỏi:
“Cháu thấy trong người thế nào?
Nguyên không tr ả lời câu hỏi của ông Bảy, chàng nhìn ông và
nói ngay về cái giấc mơ vẫn còn hình tượng rõ mồn một trong tâm tưởng của chàng
lúc đó:
“Chú Bảy, cháu thấy Thu…”
Chàng nghe ông Bảy giọng bình thản: “Cháu sốt mê man hơn một
ngày rồi…”
Nguyên ngắt lời ông già:
“Cháu thấy Thu…nắm tay cháu .. đặt vào tay chú.. Khi thức dậy
là cháu thấy chú đang nắm tay cháu…” R ất hiếm khi Nguyên có thể nhớ những gì
trong mộng. Nhưng về giấc mơ này, trong lúc thần trí mê man ớ trong căn chùa nhỏ
của ông Bảy, chàng lại có thể mường tượng lại từng chi tiết nhỏ.
Trong giấc mơ lạ lùng đó…
Nguyên th ấy chàng trở về nhà. Khi cánh cửa mở ra thì chàng
thấy Thu đứng đó trong tà áo trắng thướt tha. Ánh nến lung linh huyền ảo trong
căn phòng khách quen thuộc của chàng. Thu đẹp liêu trai, tóc xỏa ngang vai, đôi
mắt bồ câu to đen quen thuộc nhưng buồn bả. Nàng cười khi thấy chàng. Nhưng
không nói tiếng nào. Nguyên cũng đứng đó nhìn nàng. Có một sức lực gì đó cột chặt
chân chàng không cho chàng tiến đến gần nàng. Nguyên nhớ chàng đã vùng vẫy để
tiến tới được gần người yêu và ôm lấy nàng, nhưng những cố gắng của chàng đều
vô hiệu. Chàng giận dữ tức bực vì không bước tới được, cuối cùng chàng đành cất
tiếng gọi:
”Thu …Thu”
Thì chàng th ấy Thu lắc đầu. Nàng vẫn không nói gì.
Rồi nàng vẫy tay cho chàng theo. Khi nàng bước đi thì chàng
cũng có thể bước theo…có điều kỳ lạ là chàng không thể nào tiến gần lại được với
nàng…
Thu tiến vào trong cái phòng ngủ quen thuộc của chàng và
nàng…Ánh mắt Nguyên lướt trên cái giường ngủ và những vật dụng quen thuộc… cái
hình chụp hai đứa trên cái tủ nhỏ ngay dưới cái đèn ngủ màu hồng…Làm như chàng
đang ở trong một khoảng không và lướt đi bằng cái ký ức trong căn nhà của
chàng….cái phòng ngủ….những ngọn nến tím màu lavender…lung linh… lung linh…
Chàng lại thấy Thu vẫy tay…và lấn này thi hình như chàng
trôi đi trong một khỏang không mịt mù mây trắng… Nguyên th ấy mình đến một nơi
xa lạ…một khoảng đất trống rộng…rồi hình như là một cái chùa…có mái đỏ cong
cong..phía trước là một tượng Phật Bà Quan m lớn màu trắng…bên hông là một hồ
sen lớn rất rộng …hoa sen trắng và hoa sen hồng nở đầy…
Chàng th ấy chú Bảy bỗng nhiên ỡ trong chùa bước ra…khi
chàng bước tới thì Thu nắm tay chàng đặt vào tay chú Bảy rồi nàng vẫn lặng lẽ
bước đi … Nguyên vùng vẫy cố gắng gọi nàng…
“Thu… Thu chờ anh…”
Nh ưng hình như những tiếng nói của chàng không phát ra được
thành lời…và chàng cũng không cách nào bước tới được… Thu quay lại…Nàng vẫy vẫy
tay mĩm cười với Nguyên…
Nguyên nghe như một nỗi đau đớn không tả được trong tim
chàng…chàng nhìn nàng bước đi …cuối cùng thì Nguyên thấy nàng chậm chân, dừng lại…
rồi nàng cúi xuống nhặt một cánh hoa màu đò trong sân chùa…nàng cài bông hoa
lên mái tóc đen dài … Áo trắng thướt tha bay bay trong gió theo mái tóc đen xỏa
dài …cái bông hoa màu đỏ …ánh mắt yêu thương quay lại nhìn Nguyên một lần nữa…
Thu chỉ tay vào cái chùa có mái đỏ ….Rồi nàng lặng lẽ bước
..càng lúc càng xa …càng xa… rồi mất hút sau cổng chùa…
Nguyên v ẫn vùng vẫy cố gắng bước theo nhưng chú Bảy đang nắm
tay chàng kéo lại… Nguyên bực tức không tả được…chàng gọi tiếng gọi của vô vọng…chàng
vùng vẫy: “Thu …Thu…”
N ước mắt chàng ràn rụa trên má…
Nguyên khóc trong cái cảm giác mơ hồ tận sâu trong tim chàng
lần này là lần chia tay nghìn trùng với Thu…
Thì Nguyên tỉnh dậy… Ông B ảy lúc đó đang nắm tay bắt mạch
cho chàng. Ông rất rành rọt về Đông y và đã từng là thầy thuốc ở quê nhà. Ông
thầy tu già lặng lẽ nghe Nguyên kể lại từng chi tiết về giấc mơ của chàng. Ông
trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói với chàng:
“Có những huyền cơ của trời đất mà người phàm chúng ta không
hiểu thấu được. Nhưng qua những gì cháu thấy được trong giấc mơ thì những ngày
tháng hai chú cháu mình hiệp tâm cầu nguyện cho cháu Thu cũng đã viên thành…
Sau bốn mươi chin ngày là khoảng thời gian siêu sanh của
Thân Trung Ấm …Cháu nhìn thấy được Thu nó vào cổng chùa thì chú nghĩ đó là điều
tốt lành, thiện nghiệp khởi sinh… Cháu đừng quá đau buồn.”
**** Hai tu ần sau đó là ngày nghỉ lễ. Nguyên lấy mấy ngày
nghỉ theo chú Bảy xuống Georgia trong một chuyến viếng thăm một ông sư già là bạn
tu của chú Bảy. Chàng và ông Bảy không biết tự hồi nào trở thành bạn đồng hành.
Nguyên đôi lúc tự hỏi mình như vậy, nhưng chàng tự trả lời rằng không phải Thu
đã đặt tay chàng vào tay ông Bảy sao? Và bỗng nhiên, chàng thấy lòng ấm áp khi
nghĩ đến nàng…
Có điều Nguyên không bao giờ ngờ rằng chuyến bay xuống
Savannah, Georgia sau đó thay đổi hẳn cuộc đời còn lại của chàng….
Khi Nguyên bước vào khuôn viên chùa Giác Hoàng thì chàng hơi
sững người. Có cái gì quen thuộc trong khung cảnh nơi đây làm chàng hơi chậm
chân lại, chàng đảo ánh mắt một vòng nhìn toàn diện ngôi chùa.
Chùa Giác Hoàng to ạ lạc trên một khu đất rất rộng, chẳng bù
với căn chùa nhỏ của chú Bảy, chen chúc trong khu phố thị không chổ đất trống..
Nguyên thầm nghĩ. Người xây cất ngôi chùa như cố gắng dựng lại cái kiến trúc
quen thuộc của Á Đông. Cái góc của cái mái chùa cong cong …cái mái bằng gạch đỏ…cái
cổng chùa bằng gỗ nâu. Phía trườc cổng chùa có cái tượng Phật Bà Quan Thế m thật
lớn màu trắng ….bên trái là một cái hồ sen có hoa sen hồng…trắng nở đầy…Nguyên
hít sâu vào lồng ngực cái không khí của khu vực đất gần biển, mát mẻ dễ chịu.
Savahnah đang mùa nóng.
Nguyên b ước tới mấy bước nữa thì chàng đột nhiên khựng lại.
Cái cảm giác quen thuộc mà chàng cảm nhận được lúc mới bước vào ngôi chùa là
trong giấc mơ lạ lùng mà chàng còn nhớ rõ từng chi tiết một…Ngôi chùa này là
nơi mà Thu đưa dẩn chàng đến trong giấc mơ hôm nào và ngoảnh nhìn chàng trước
khi chia tay…Nguyên rùng mình. Cánh hoa màu đỏ…
Chàng bước đến mấy bước…
Là hoa Phượng hồng. Nh ững cánh hoa phượng thắm đỏ hồng rụng
đầy trên sân chùa . Ngay sau lưng tượng Phật Bả đang mĩm cười hiền từ với bình
nước Cam Lồ trên tay là một cây phượng vỹ chắc đã lâu năm. Gốc cây nhìn đã già,
tàng cây sum sê lá và hoa phượng đỏ trên cành đang nở rộ.
Phượng hồng… ký ức của Nguyên bỗng lui lại nhanh hơn ánh
sáng, lục lạo trong vùng trời kỷ niệm cũ.. còn nhanh hơn cả bộ nhớ siêu cấp của
cái máy vi tính … Chàng nh ớ lúc Thu nhặt cánh hoa Phượng cài trên mái tóc đen
xỏa dài….chàng đột nhiên hiểu ra những gì Thu muốn nhắn với chàng… Phượng hồng
của một vùng trời xưa cũ…mái tóc thề chàng vẫn thường cài hoa phượng làm đẹp
cho nàng… Chàng nghe như tiếng lòng ngập lại cái tình tự thương yêu mà Thu dành
cho chàng…
Tự sâu trong tim chàng như muốn nói…muốn hỏi Thu:
“Em muốn anh tìm lại Phượng phải hôn?
Em đi rồi mà em vẫn còn lo cho “anh cù lần” này?
N ước mắt chàng ứa ra . Chàng bỗng nhớ đến Thu da diết
Nguyên lầm bầm như người mất hồn:
"Mà ừ ...Thu à ...em muốn gì anh cũng chịu hêt..."
Hình nh ư chàng nghe lại được tiếng cười trong trẻo của Thu,
rồi tiếng nàng chọc ghẹo chàng:
"Dzậy mới đúng là "anh cù lần" dễ thương của
em.."
Nguyên m ĩm cười một minh..Cánh hoa phượng đỏ thắm đang xoay
xoay trên tay chàng... Nguyên nhìn ra khung cửa nhỏ của chiếc máy bay đang hạ
thấp . Trời bắt đầu tối dần, nhưng chàng vẫn còn nhận ra dải đất nhỏ màu xanh ở
dưới…
Quê h ương ngày đầu tiên trở lại.
Cái cảm giác của một kẻ phiêu lãng giang hồ, sau bao nhiêu
năm tháng, đang quay trở về nhà bỗng tràn ngập trong chàng.
Cái quê hương khốn khó của chàng là những dòng sông uốn lượn
quanh co hiền hoà, trên vùng ruộng đồng thẳng cánh cò bay.
Cái quê hương khổ nhọc của chàng là bao nhiêu năm bom đạn của
hàng triệu kiếp người lầm than.
Cái quê hương của chàng là những thay đổi ghớm ghê của thời
thế, những đảo ngược lạ lùng của vận mênh.
Cái quê hương của chàng là cuốn rún chưa lìa của mùi rơm rạ,
của khói toả bếp cơm chiều, của khoai lùi bếp nóng. Và của những người thân yêu
…
Là cha. Là mẹ. Là anh em…Là người yêu...
Tất cả như hòa lẫn trong cái gọi là tình tự quê hương khi
chàng bắt gặp lại trong ánh mắt hình ảnh dải đất quê nhà… Sàigòn thành ph ố cũ
năm nào… con đưởng Duy Tân..Phan Đình Phùng…căn gác trọ nhỏ năm nao với Thùy..
Sàigòn bây giờ xô bồ trong hỗn loạn…Nguyên ngơ ngác nhìn cái thành phố một thời
chàng chân ngược, chân xuôi đi học…với người yêu cũ…Đột nhiên chàng cảm thấy
như mình đang là một kẻ xa lạ đứng ở bên lề nhìn những tất bật ngược xuôi của
dòng người trên đường phố cũ .
Chàng quy ết định ngày mai xuôi dòng về Vĩnh Long tìm lại
quê nhà xưa cũ. Ba Mẹ chàng chắc đang mong đợi chàng từng ngày, từng giờ….
Cái miền đất hiền hòa xưa cũ rồi cũng hiện ra trong từng con
đường xuyên tỉnh củ kỹ , trong từng luống ruộng xanh màu lúa mạ, trong dòng
sông êm ả nước đục ngầu màu phù sa nâu đỏ.
Quê hương chàng vẫn khốn khó trong những gương mặt nhăn nheo
những vết hằn năm tháng của các cụ già, vẫn nhọc mệt trong những mái tranh
nghèo, vẫn còn những con trâu già ngơ ngác chịu đựng những gánh nặng trên lưng…
Đườ ng về nhà chàng vẫn vậy, những con đường nhựa gập ghềnh
những cái ổ gà…rồi những con đường đất nhỏ hơn…con sông với con ghe đưa khách.
Chàng ngồi nhìn dòng nước đục ngầu có những chiếc ghe, chiếc tàu nhỏ chở hàng
mà lòng hãy còn nhớ lại những năm tháng xuôi ngược sông hồ cùng với ông ngoại
chàng.
Mười năm qua nhanh như một cơn gió thoảng…
Giây phút h ội ngộ với gia đình bà con láng giềng là những
giọt nước mắt mừng rỡ của Ba Mẹ chàng, của anh em, chú, bác. Nguyên ôm chầm từng
người thân yêu quen thuộc mà đã nhiều khi chàng ngỡ rằng mình không còn có dịp
gặp lại.
Tay trong tay còn lại là những đêm thức thật khuya chuyện
trò cho thoả những năm tháng cách xa. Chàng khề khà với Ba chàng và mấy ông già
hàng xóm từng ly rượu đế, với mấy con khô mực, mấy con cá nướng…Chàng ngồi cả
buổi với mẹ chàng hỏi chuyện cà kê dê ngỗng, chuyện trên trời, chuyện dưới đất,
chuyện hàng xóm, chuyện láng giềng, chuyện bà con… Chàng kể chuyện chàng lưu lạc,
long đong, chuyện xứ người với lắm đổi thay lạ lùng trong đời sống…
Cho đến khi Mẹ chàng hỏi cái câu mà chàng nghĩ là Bà muốn biết
hơn hết: “Con có dzợ, con gì chưa?”
Nguyên cười vì chàng biết thế nào bà cũng hỏi tới câu này.
Chàng trả lời mẹ: “ Dạ chưa, má à” Bà c ụ nhướng mắt có vẻ ngạc nhiên hỏi: ”Bộ
bên đó khó kiếm “dzợ” lắm hả con?” Nguyên lại cười to hơn, chàng ghẹo mẹ: ”Dạ..bên
đó hổng có cô nào ưng con hết, má ơi..”
Mẹ chàng lườm chàng: “Con xạo má “quài”….”
Nhưng rồi bà có vẻ nữa tin nữa ngờ: “…Mà bên đó hổng có ai
ưng con thiệt hả?”
Nguyên thầm thì:
“Con nói thiệt…Nhưng nè Má à, con dzià là con đi tìm một người
con thương…"
Mẹ chàng có vẻ tò mò muốn biết: ”-Ai dzậy con?” Nguyên đem
chuyện chàng và Phượng ra kể cho Mẹ nghe. Chàng nhờ Mẹ giúp chàng tìm lại Phượng
vì chàng biết mẹ và ông ngoại chàng biết rất rõ về Bà Năm “đờn bầu”. Dĩ nhiên lả
mẹ chàng đồng ý. Bà sai thằng cháu của Bà cùng đi với chàng xuống Rạch Giá. Bà
nói:
“Thắng cu Tèo nó biết rành đường xá miệt dưới đó..”
Nguyên cười:
“ Má ơi, nó tên Hùng . Mà nó lớn cồ rồi, sao má còn kêu nó
là thằng Cu Tèo?” Chàng th ấy ngọt ngào ấm áp trong tình cảm của gia đình. Hai
chữ "Quê hương" hình như gói ghém trong cái tình cảm thân thương
này…Nguyên ngủ thật ngon trên chiếc võng mắc sau vườn. Gíó mát thổi hiu hiu.
Giòng sông êm êm rì rào chảy sau nhà…
Ngày mai chàng sẽ đi tìm Phượng. Không biết sẽ ra sao? Ph ượng
còn đó hay Phượng đã sang sông theo chồng?
Kệ mặc. Chàng cũng sẽ đi tìm Phượng.
Tới thị xã, chàng thuê khách sạn để tạm trú. Sang ngày mai,
theo đề nghị của Hùng, chàng và Hùng tỉm hai ông “Honda ôm”, có nghĩa là… ôm eo
ếch hai ông chạy Honda chuyên chở khách kiếm sống - Hùng giải thích với chàng -
để vào xóm Vĩnh Thạnh, nơi mà chàng gặp Phượng và bà Năm vào cái thời chàng và
ông ngoại bôn ba tìmđường vượt biên.
Ông ngoại chàng bây giờ đã mất, Nguyên không biết bà Năm còn
sống không và Phượng bây giờ ra sao.
Đườ ng vào xóm Vĩnh Thạnh ghập ghềnh, chưa tân trang tu bổ.
Chàng tới cái xóm cũ nhà cửa lộn xộn đủ kiểu đủ cỡ vào khoảng gấn trưa. Nguyên
hoàn toàn không nhận ra cái khu vực nhà của bà Năm. Ngày đó chàng theo ông ngoại
vào xóm bằng đường sông, phải đi loằng ngoằn qua mấy con đường bộ trong xóm mới
tới được nhà Phượng. Bây giờ chàng vào xóm bằng Honda, nhà cửa sau mười năm
thay chủ, đổi tên, tân trang theo ngày tháng nhà cũ nhà mới lẫn lộn. Nguyên ngơ
ngác nhìn và cố gắng moi móc trong trí nhớ một vị trí mơ hồ không rõ nét.
Anh lái xe Honda đề nghị chia hai cánh đi hỏi thăm và hẹn gặp
lại vào 12 giờ trưa ở một quán nước góc đường. Người lái xe chở Nguyên là một
anh trung niên cỡ tuổi chàng. Chàng nói chuyện chàng về đây để tìm người yêu cũ
thì anh chàng cảm động và hăng hái hỏi thăm dùm chàng. Những nhà có cây phượng
vỹ trước nhà đều được Nguyên để ý và vào hỏi.
Gần trưa, cả hai vòng lại gặp Hùng và người lái xe thứ hai ở
cái quán nước nhưng bọn họ cũng lắc đầu. Chàng thấy thất vọng trong lòng nhưng
không nói ra. Nguyên ng ồi thừ người nhìn ra ngoài thì chàng gặp một ông già
trong quán bước ra, chàng hỏi thăm hú họạ:
“Bác à, cho cháu hỏi thăm…”
Ông già chậm chân, nhìn Nguyên.
“ Thưa, bác có biết nhà bà Năm “đờn bầu” trong xóm này hông
bác?
Ông già chậm rải:
“Bà Năm bán nhà đi rồi…cũng cầu đã mấy năm nay…”
Nguyên chụp tia hy vọng cuối cùng: ”Bác có biết Bà Năm đi
đâu hông bác…”
Ông già lắc đầu:
”Tui cũng hông rõ…nghe đâu là bả dọn ra thị xã…” Nguyên nói
c ảm ơn ông già rồi quay lại nói với Hùng và hai người lái xe Honda: “Ít nhất
mình cũng biết là bà Năm không còn ở trong xóm này…Quay về lại thị xã kẻo tối…
Nguyên trờ lại Rạch Giá mà lòng ngổn ngang trăm mối…Chàng thầm
nghĩ trong đầu: Phượng…Phượng... biết em bây giờ ở đâu mà tìm? Độ t nhiên chàng
nhớ đến ông Bảy và những ngày cùng ông cầu nguyện cho Thu. Ông dặn chàng khi gặp
khó khăn hãy tập trung và cầu nguyện.
“…mọi sự sẽ thông..”, chàng còn nhớ ông Bảy nói với chàng.
Nguyên xoay qua hỏi anh lái xe ôm:
”Ở thị xã mình có chùa Phật Giáo nào không anh?” Ng ười lái
xe trả lời:
“Đề tui chở anh tới chùa Tam Bảo Rạch Giá. Chùa này là chùa
lớn ở đây.” Nguyên đến Tam Bảo Tự vào lúc xế chiều.
Ngôi chùa rất lớn và cổ kính với những hàng ngói âm dương bắng
gạch đỏ . Chàng tim thấy cái khuôn viên nhỏ có tượng Phật Bà Quan Thế m bằng đá
trắng. Ngay phía trước tượng Phật Bà là một hồ sen thật đẹp. Lá sen xanh ngắt
phủ đầy, vươn trên lá sen xanh là những bông sen hồng. Có cây cầu bán nguyệt bắt
ngang hồ sen dẫn đến trước một khuông viên nhỏ có bốn cây cột với mấy hàng nhữ
Nho màu đỏ. Tượng Phật Bà đứng hiền hòa giữa bốn cây cột .
Nguyên đứng đó lặng yên . Chàng chắp hai tay trước ngực và tập
trung tình thần. Nguyên c ầu nguyện… Chàng cầu xin cho chàng gặp lại được Phượng…Chỉ
đơn giản một điều. Nhắm mắt chàng thấy trong lòng thật yên tĩnh trong khung cảnh
vắng lặng của một buổi chiều ở Rạch Gìá.
Lúc tr ở lại cái khách sạn chàng vẫn còn không biết là làm
cách nào có thể tìm lại được Phượng và bà Năm trong cái thị xã mênh mông này. Vậy
mà lòng chàng không dao động như lúc từ xóm Vĩnh Thạnh trở về.
Chàng tin rằng chàng sẽ tim gặp Phượng…một niềm tin lạ lùng
mà chàng không thể giải thích được với Hùng, thằng em họ cùng đi với chàng.
*****
Năm ngày trôi qua... Nguyên quanh qu ẩn hỏi thăm, trên những
hè phố, những con đường, vài khu xóm. tất cả chỉ như một cầu may cho một cơ
duyên hội ngộ. Hùng bắt đầu lộ vẻ thất vọng. Hắn nói với Nguyên:
“Em sợ rằng mình hông tìm ra được chị Phượng…”
Nguyên hi ểu nỗi thất vọng của Hùng. Hai anh em tìm người
như tìm cây kim giữa một đống rơm, không manh không mối. Chàng trấn an gã em họ:
“Ngày mai em ở khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe, anh thử vận may
một mình anh xem sao”
Sáng hôm sau, chàng lại …vào chùa. Nguyên cười thầm một
mình: “Chắc mình có duyên với chùa chiền…” Th ực ra thì chàng vẫn tin ở những lời
ông Bảy nói với chàng. Rằng cầu nguyện và lòng tin phát khởi những duyên lành.
Lần này chàng vào chùa Khmer… rồi vào luôn cả Đền Thờ Ông Nguyễn Trung Trực, một
anh hùng Nam Bộ thời kháng chiến chống Pháp vang danh kịch sử với trận hỏa công
thuyền Tây trên sông Nhật Tảo. Chàng cầu nguyện bằng cả tấm lòng thành….
V ậy mà cuối cùng chàng tìm lại được Phượng.
Ai tin hay không tin có Phật, có Trời, Nguyên không bàn đến.
Nhưng chuyện tìm lại được Phượng diễn ra như thế này…
Đó là một khu phố nhỏ không tấp nập lắm mà người lái xe
Honda “ôm” quen đã chở Nguyên chạy cùng khắp thị trấn trong suốt mấy ngày nay dừng
lại để tạm nghỉ. Anh chàng lái xe này lấy làm lạ lùng về sự kiên nhẫn và trì
chí của chàng. Nhưng anh cũng rất vui vì gặp được ông khách "sộp" từ
Mỹ về cho anh cái mối chạy xe liên tục đã 6 ngày nạy
Anh rủ Nguyên vào một cái quán nước nhỏ, nơi anh thường hay
ghé lại để uống ly cà phê hay nước ngọt những hôm trời nắng. Cái quán nh ỏ có mấy
bộ bàn ghế. Bên trong có cái quầy nhỏ. Một cái kệ có thuốc lá, nước ngọt và
bánh kẹo linh tinh. Một em bé gái khoảng bảy tám tuồi ngồi đàng sau quầy. Lúc
đó là khoảng bốn giờ chiều. Nguyên gọi hai chai nước ngọt cho chàng và anh lái
xe ôm.
Đứ a bé gái thật xinh xắn mang đến cho chàng hai chai nước
ngọt rồi yên lặng lùi lại cái quầy hơi tối ở sâu phía trong quán. Nguyên chậm
rãi uống nước. Chàng nhìn bâng quơ ra con đường phố trước mặt mà lòng thầm
nghĩ…. Đã sáu ngày, sáu ngày cầu may…sáu ngày hy vọng…nhưng không biết làm sao
để có thể phăng ra đầu mối để tìm Phượng. Ngoại trừ có Trời giúp…Nguyên lại nhớ
đến Thu và giấc mơ của chàng. Chàng thấm gọi tên nàng:
“Thu à …anh đã cố gắng hết sức anh...”
Rồi chàng tiếp tục trong đầu: ”…trừ phi em giúp anh…”
Ngồi một lúc thì anh lái xe ôm hỏi Nguyên: “Bây giờ mình đi
đâu đây anh Nguyên?” Nguyên không nói..chàng ch ụp cái nón lên đầu, nhìn ra con
đường nắng chang chang.. Chàng gọi đứa bé gái để trả tiền, muốn bước ra, rồi lại
đổi ý ngồi nán lại. Chàng tính toán thật nhanh trong đầu về những nơi chốn mà
chàng đã đi qua và dừng lại hỏi thăm cầu may…
Nguyên muốn trờ lại khách sạn. Chàng vừa dợm chân bước ra khỏi
quán thì bên trong cái quầy nhỏ bỗng vang vẳng vọng ra tiếng đàn.
Tiếng đàn... mà chàng nghe như tiếng sét ngang tai…
Bởi vì đó là tiếng đàn bầu... Là ti ếng độc huyền cầm của tấu
khúc “Dạ Cổ Hoài Lang”, cái khúc bất hủ mà chàng nghe từ những cái rung vuốt của
ngón đờn bầu điêu luyện từ bà Năm và Phượng mà chàng không bao giờ quên.
“Từ là từ phu tướng… B ảo kiếm sắc phong lên đàng…” Nguyên đứng
sững người như trời trồng. Trong đầu, chàng như muốn nói lắp bắp: “Phượng…Phượng
là em đó sao?”
Nguyên b ước lui. Chàng định thần nhìn vào trong cái góc hơi
tối…Đứa bé gái bán hàng mới nảy là người gảy đàn. Nguyên bước tới, chàng cất tiếng:
“Xin lỗi cháu…cho chú hỏi …”
Đứa bé gái lễ phép:
“Thưa chú muốn hỏi chi?” Nguyên b ước thêm một bước vào phía
trong quán. Chàng nói:
“Chú đang đi tìm một người bạn cũ. Cô ấy tên Phượng, bạn chú
cũng biết chơi đờn bầu, cũng biết gẩy cái khúc “Dạ Cổ Hoài Lang” mới này cháu gẩy…
Câu tr ả lời của đứa bé gái làm trái tim Nguyên như muốn nghẹn
lại:
“Má cháu cũng tên Phượng….chút xíu nữa má cháu dzề tới, chú
hỏi thăm má cháu thử coi… “
Thì lúc đó Phượng từ ngoài bước vào…Nguyên đang xoay lưng
vào trong nên không thấy nàng…Chàng chỉ nghe giọng đứa bé reo vui:
”Mẹ cháu dzìa tới…”
Nguyên xoay ra thì chàng như nghẹt thở… Là Phượng.. Ph ượng
vẫn đẹp như năm nào…mái tóc thề buông xỏa ngang vai. Đôi mắt bồ câu đen dài…môi
nàng vẫn hồng, dáng ngọc vẫn yêu kiều…giọng nói quen thuộc của nàng vẩn trong
trẻo reo vui:
“Ừa mẹ mới dzìa..”
Nàng ng ừng lại nhìn Nguyên trong cái nón sùm sụp trên đầu rồi
thêm cái kính mát đen trên mắt:
“Xin lỗi ông hỏi thăm ai…”
Nguyên đứng sững đó nhìn nàng ...rồi chàng gỡ đôi mắt kính
và cái nón xuống . Giọng chàng reo vui trong xúc động:
”Phượng…Phượng …Anh là Nguyên đây..”
Phượng khựng người nhìn chàng…Mắt nàng mở to như không tin
những gì nàng thấy trước mắt…Nàng lắp bắp theo chàng:
“Anh..Anh.. Là anh?…Anh Nguyên?”
Nguyên bước tới: “ Anh đây…”
Phượng nắm tay Nguyên đang đưa ra phía trước…Chàng và nàng ôm
chầm nhau… N ước mắt làm cảnh vật nhạt nhoè trong mắt Nguyên. Chàng nghe Phượng
cũng thổn thức khóc trong vòng tay ôm của chàng…Lúc đó hình như không còn gì có
thể diễn tả được nỗi vui mừng của chàng và nàng. Hai người ôm nhau chặt cứng
như sợ rằng sẽ lại phài phân cách chia lỵ
Đứ a bé gái mở to mắt nhìn mẹ nó đang ôm chầm lấy một người
lạ mặt… Anh xe ôm đứng đó xoay xoay cái nón, chết trân chứng kiến cuộc hội ngộ
kỳ lạ của Nguyên và Phượng, người mà anh cùng Nguyên vất vả tìm kiếm ròng rã suốt
mấy ngày qua…Anh lái xe cũng cảm động không nói ra lời...
Nếu nói rằng mọi chuyện đã có sự an bày của định mệnh thì những
gì xảy ra trong đời sống Nguyên kể từ giây phút gặp lại Phượng làm chàng thực sự
tin như vậy. Ỡ cái giây phút của cạn nguồn hy vọng thì kỳ tích xuất hiện. Cũng
giống như một cánh cửa mở ra cho một khoảng đời mới cho Nguyên, mà cái giây
phút tái ngộ định mệnh đó là cái chìa khóa mở cánh cửa kia, Nguyên thực sự lặng
người trước cái hạnh phúc choáng ngợp mà chàng nhận lại từ Phượng.
Khi Phượng gọi đứa bé gái đến và nói với nó: “Chào ba đi
con”
thì cà Nguyên và đứa nhỏ cùng khựng người.. Nguyên lắp bắp:
”Con anh hả?”
Phượng cười:
“Nó tên “Nguyên Hồng”…Tên của nó có tên anh trong đó…”
Nguyên Hồng lúng túng hỏi Phượng: “Mẹ mẹ…chú này là ba con hả?
Phượng ôm nó kéo lại trong vòng tay của chàng và nàng:
Ừa…Ba con đó…ba con mà mẹ hay nhắc là ổng đã đi xa thiệt
xa.. chưa dzìa…” Nguyên th ấy quặn đau trong tim chàng. Một nỗi ân hận bỗng
nhiên tràn ngập trong lòng. Chàng vòng tay ôm trọn hai mẹ con Phượng vào lòng:
“Xin lỗi …xin lỗi…từ nay ba không xa con… xa mẹ nữa…”
Giọng nói chàng bỗng trở nên ngắt quãng trong nước mắt của
vui mừng và xúc động… Chàng nghe đưá con gái của chàng và nàng gọi tiếng
"Ba" ngọt ngào.. Ph ượng yêu của chàng năm nao vẫn lặng lẽ đợi chờ
chàng trở lại. Nàng mang trong lòng tình yêu của chàng kết thành trong đứa con
gái chin tuồi mà nàng cưu mang trong suốt những năm dài xa cách không một lời
thở than trách móc...
Nàng vất vả lăn lộn trong những biến động của đời sống mà vẫn
một lòng mong đợi chàng trờ lai. Lòng tin của nàng phải có một sức mạnh ghớm
ghê mới có thể tốn tại được trong thử thách, va chạm của đời sống.
Tình yêu mà nàng dành cho Nguyên phải có một sức bền bĩ cùng
tột mới giúp nàng trải qua bao nhiêu năm tháng cách xa mà vẫn khồng hề nhạt
phai..
Những gì xảy ra về sau có lẽ ai cũng đoán ra được. Nếu cuộc
đời như những giấc mơ thì ở khoảng đời còn lại của Nguyên, chàng là một người
may mắn vì chỉ có toàn là những giấc mơ đẹp. Điển hình như một trong những
"giấc mơ" của chàng, diễn ra như thế này...
Nguyên đưa Phượng và Nguyên Hồng về nhà cha mẹ chàng ở Vĩnh
Long. Ở đó chàng làm đám cưới với Phượng. Đám cưới được tổ chức vui ơi là vui ở
thị xã Vĩnh Long. Cô dâu chú rễ còn có cô con gái nhỏ Nguyên Hồng làm phù dâu đặc
biệt. Nguyên trông thật đẹp trai và Phượng cũng trông thật lộng lẫy trong bộ áo
cưới màu trắng…
Lúc hai ng ười trở về trong căn phòng khách sạn đặt biệt
Nguyên dành cho Phượng trong đêm tân hôn thì Nguyên và Phượng đều thấm …rượu
trong người.
Chàng ôm nàng trong tay thì thầm:
”Phượng à… nhiêu khi anh cứ ngỡ đời anh như một giấc mơ..
Vây mà bây giờ anh đang được ôm em trong vòng tay”
Ph ượng hôn nhẹ lên môi chàng:
“Em đang trong tay anh nè…”
Ôm em đi…”
Nguyên hôn lên môi nàng..Nụ hôn của chồng yêu vợ ngọt còn
hơn mật ong, ấm áp tình say.
Nguyên thầm thì:
“Sao em lại biết anh sẽ dzìa tìm em?”
Ph ượng mĩm cười. Môi Phượng xinh xinh, cong cong như trách
móc, như hờn dỗi: "-Anh à…em bị nhập tâm bởi cái bài “Dạ Cổ Hoài Lang”…mà
anh đã là chồng em tự cái đêm mà em cho anh hết đời con gái của em…anh có nhớ
không?”
D ĩ nhiên là Nguyên nhớ. Chàng nghe giọng Phượng êm như ru:
“Rồi sau đó em có bầu con Nguyên Hồng. Em nói “dzới” Bà nội
em là em muốn sinh con và sẽ chờ anh dzìa…
Bà nội em cũng ủng hộ em. Bả nói nhứt định anh sẽ dzià tìm
em.”
Anh có nhớ hôn, bà nội em là người hay tấu khúc “Dạ Cổ Hoài
Lang”. Chính tay bả dạy cho em bài này..Trong đó có khúc như dzầy:
“ Chàng hỡi chàng có hay
Đêm thiếp nằm luống những sầu tây
Bao thuở đó đây sum vầy
Duyên sắc cầm đừng lạt phai
Là nguyện cho chàng
Nguyện cho chàng đặng chữ bằng an
Mau trở lại gia đàng
Cho én nhạn hiệp đôi í a..”
R ồi em dạy cho con Nguyên Hồng..” Nguyên ôm Phượng vào
lòng. Chinh nhờ Nguyên Hồng dạo cái đoạn khởi đầu của cái khúc nhạc định mệnh
này mà chàng tìm lại được Phượng. Định mệnh hình như chỉ nằm trong những khoảnh
khắc quyết định rất lạ lùng trong đời sống của chàng…
Hai v ợ chồng ngồi đối mặt nhau trên cái giường rộng màu hồng
nhớ chuyện ngày qua… Rồi cái áo trắng mỏng manh trên người Phượng rớt xuống…
làn da người yêu nõn nà trắng như ngọc, mịn màng mời gọi… hơi thở trinh nguyên
phập phồng..hai bầu vú trắng căng tròn vươn cao khiêu khích….
Nguyên không muốn hỏi han, không muốn thắc mắc, không muồn
tâm sự tỉ tê nữa… Chàng vòng tay c ởi cái khóa cho cái nịt vú rớt xuống …Hai bầu
vú thanh tân ngồn ngộn no căng …hai núm vú hồng hồng nhỏ xíu phập phồng hồi hộp
trong kích thích theo nhịp thở như sóng dồn của người con gái đêm động phòng…
Hai bàn tay đàn ông vờn xoa trên hai bầu vú sữa…Cả Nguyên và
Phượng cùng cất tiếng rên nhỏ Tiếng con gái gọi mời rên rĩ:
“Anh.. anh..…em nhớ tay anh …”
hòa trong tiếng nhớ nhung khao khát của đàn ông: “Em
ơi....anh nhớ vú em…”
Đàn ông xô con gái ngả xuống giường chồm lên, phàn nàn trong
rên rĩ: "-Mấy hôm nay nhớ em quá mà không làm sao “giựt ” em ra khỏi tay
Nguyên Hồng”
Phượng cười khúc khích:
“Anh này hư…dành em dzới con gái?”
rồi giọng Phượng vẫn thích chọc ghẹo dâm tình đàn ông: ”Nhớ
vú em hôn?” Nguyên nút b ạo bùng lên đầu núm vú hồng hồng nhọn căng cho con gái
oằn cong người rên rĩ:
“Nhớ ôi là nhớ …anh nhớ nút núm vú em…
Giọng con gái mời gọi:
"uiuuuaaa còn nhớ gì em nữa..anh ơiiii" Nguyên vu ốt
tay giữa hai đùi con gái thon dài, trắng nỏn nà, trắng mịn màng ...vuốt ngược
lên trên khu tam giác nóng bỏng ...ôm trọn lồn con gái nóng ấm dâm tình vẫn còn
e ấp đợi chờ trong cái quần xì líp trắng mỏng manh...
"Anh nhớ lồn gái trinh của anh.."...
L ồn cong ưỡng trong tay đàn ông đang ấp ủ tình nồng...
Mặt Nguyên vùi sâu trên cái bụng con gái êm êm mịn mịn…Chàng
thầm thì: “Anh muốn em cho anh một đứa con nữa…em nhớ em nói em cho anh một tiểu
đội nhóc tì hông?”
Phượng cong người cười khúc khích:
“Đông quá xá “dzậy”? em nuôi hông nỗi đâu…”
Nguyên cười ghẹo vợ:
"Mình chuẩn bị qua Mỹ ở ..bên đó anh đủ sức nuôi."
Chàng..nói dóc:
"Một tiểu đội nhóc tì anh cũng lo được.."
Môi Nguyên vuốt lên trên.. nằm giữa hai bầu vú trắng trắng
căng căng, chàng lại hỏi: “Dzậy chớ hỏi thiệt em định cho anh mấy nhóc tì?” Ph
ượng ôm đầu chàng:
“Anh muốn bao nhiêu nhóc tì em cũng chịu… Chịu chưa ông xã…”
Ôi ti ếng vợ yêu chồng sao nghe mát dịu như nước suối róc
rách chảy êm êm bên tai Nguyên…chàng cắn trên cái bầu vú mịn màng …chàng mấp
trên làn da nõn nà. Hai tay chàng nắn, chàng bóp, chàng vò hai bầu vú …chàng
nút mê mê êm êm say say hai núm vú mơn mỡn hồng hồng…
Tiếng con gái rên rĩ “uuu ưưư aaaa” nghe sao êm ái, dâm
đãng, mà dịu ngọt lạ lùng… Yêu nhau là cho nhau nh ững trọn vẹn tình say…
Yêu nhau là nhận hết của nhau những nồng nàn ân ái..
Môi Nguyên vờn say say trên vú vợ ...chàng thấy mình như
đang trôi nỗi bềnh bồng trên làn mây trắng nõn nà…như đang lướt êm êm trên dòng
sông mây nước phù sa con Kinh Rạch Sõi…
Vú con gái mát r ười rượi như bóng dửa trong ngày nắng hạ…Vú
con gái ngọt ngào như hai trái vú sữa trắng tròn thơm tho mời mọc…Hai núm vú hồng
hồng căng căng rướn cao cho môi miệng đàn ông tha hồ nút liếm…Chồng nắn vò vờn
vuốt bóp nắn xoa đè vầy vọc mê tơi hai gò bồng đảo…
Ch ồng mê mẫn kéo tuột cái quần xì líp mong manh…ngắm nhìn
cánh hồng nhung ướt đẫm những giọt sương dâm tình…Chồng cúi xuống nút say say
cái nhụy hoa ngọt ngào trong cánh hồng nhung êm. Lồn con gái nóng ướt run rẫy gọi
mời cho cặt cương cứng lút sâu..
Ti ếng rên rĩ của chàng và nàng ..tiếng cặt ra vào trong lồn
ướt át nghe như bản tình ca muôn thuở chỉ dành riêng cho những người yêu
nhau…cho nhau trọn đời trọn kiếp vợ chồng..
**** HẾT ***
Tải toàn tập: Như Một Giấc Mơ.prc