Như Một Giấc Mơ Phần 3



Hai bàn tay êm d ịu nóng ấm của Nguyên vờn xoa bóp nắn khắp cả hai bầu vú mịn căng, răng môi lưỡi chàng cắn nút tơì tả hai núm vú nhấp nhô trong những rung giựt cong ưỡng tê dại của vú Thùy. Chàng vùi mặt trên cái rãnh nhỏ giữa hai bầu vú xinh xắn của nàng…môi miệng chàng miết trên vùng da thịt êm êm …bàn tay chàng chạy nhanh xuống dưới vùi sâu vào giữa hai cặp đùi thon dài của người yêu…Giọng chàng nghe thật ngọt ngào:

“ Nhưng anh nhớ nhất là lồn em…” Thùy rên r ĩ…nàng nghe ướt át trơn ướt trong lồn …mấy ngón tay vuốt ve mơn trớn êm êm tê tê:

“Anh ơi ….ui ưưư … aaa”

Bên tai nàng v ẫn là những lời lẻ nóng bỏng của bài ca ái ân nhung nhớ của Nguyên: “ Anh nhớ lồn em nóng…

lồn em ấm..”

Ngón tay Nguyên nhấn sâu vào trong, lồn chật chội nóng ấm, Nguyên rùng mình: “Lồn em chật…

lồn em êm…

lồn em ướt….”

Thùy men tay xuống tìm cái cương cứng của chàng, nàng rên rĩ tê dại: “Cho em đi anh…" L ồn rướng cong hứng trọn ôm ấp cặt nhấn sâu vươn tới. Cả hai cùng bật tiếng rên của sung sướng hoà nhập. Nguyên nắc nẩy nhẹ nhàng. Hai bàn tay chàng vẫn êm đềm xoa nắn vuốt ve hai bầu vú cong ưỡng nóng bỏng của Thùy.

C ặt ra vào êm ả trong lồn chật chội dâm tình…Tiếng yêu nhóp nhép của cặt Nguyên trong lồn ườt nhẹp dâm thủy hoà trong tiếng rên rĩ của Thùy nghe như tiếng của cả ngàn dây thần kinh cảm giác của chàng và nàng đang cùng tấu khúc giao hưởng tình yêu: Khởi đầu…Êm êm. Nồng nàn.. Nhè nhẹ..

Khoảng giữa…Bồng bềnh …mênh mông.. dịu êm…

Chung khúc..Sầm sập. Dữ dội…rung chuyển…

Càng lúc càng dâng cao…như chàng nhạc trưởng đang vung cao cái đũa diều khiển cả giàn nhạc ở những dòng nhạc quyêt định cuối cùng…

Nguyên vùng lên nh ấn sâu, dập tơi tả cái lồn nóng bỏng yêu kiều đang quýnh quíu trong những cú dập tê người…Hai tay nàng bấu trên lưng chàng. Hai cặp đùi trắng nõn thon dài quặp cứng trên lưng chàng…

C ả hai trân người trong những rung giựt ghê ghớm.

Cặt tia bắn dữ dội tưới những giòng nước mát làm dịu lồn nóng bỏng khao khát nhớ nhung.Lồn rung giựt co thắt như muốn ôm ấp hứng trọn những tê dại rướng sâu của cặt tận cùng ở đáy sâu.

Nguyên tìm lại môi đỏ tình nồng…

yêu nhau đối với chàng là vậy…gắn bó không rời…ngọt ngào sữa mật…

******** Nh ưng sau giây phút trong hơi ấm người yêu của nồng say tao ngộ, những gì Nguyên nói chuyện với Thùy đêm hôm đó là những gì Thùy chưa bao giờ nghe được từ chàng, bời lẽ có cái nét nghiêm trọng trong những toan tính của chàng bàn với Thùy…. Nguyên vẫn trần truồng ôm Thùy trong vòng tay, giọng chàng bỗng trở nên nghiêm trọng:

“Mấy ngày anh về Vĩnh Long là để anh điều nghiên tình hình đê chuẩn bị cho vụ vượt biên…

Thùy xoay người ôm ghì sát chàng, giọng nàng vẫn bình thản trong tin tưởng và giao phó:

“Anh tính như thế nào?”

Nguyên trầm giọng:

“Ông ngoại anh rất cẩn thận… anh thấy kế hoạch của ổng rất kỹ lưỡng, rất chắc ăn. Chàng chống tay dựa đầu vào đó và nhìn Thùy:

“Anh đã thuyết phục được ông ngoại anh để cho em và con đi với anh. Nhưng bây giờ anh phải xuống tàu làm việc trên đó nhằm tránh nghi ngờ của công an . Ông ngoại anh không chịu cách tính của anh là anh cứ ở trên này khi nào đi thì rước anh và em xuống tàu.

Ổng ngoại nói cách đó không chắc ăn….”

Ánh m ắt Thùy vừa hơi có nét lo âu, thì Nguyên đã nhanh chóng trấn an nàng: “Anh đã bàn định kỹ lưỡng với ông ngoại về việc đưa em xuống cá lớn khi tới ngày đi. Không có em, chuyện đi vượt biên của anh sẽ không còn ý nghĩa…em có hiểu không?”

Chàng hôn lên đôi môi còn nóng ấm bão tình của nàng:

“Bởi vì anh yêu em…Bởi vì em cũng đồng ý với anh mình không muốn ở mãi trong tình trạng mất tự do, mất cả tình người như bây giờ.”

Thùy nhắm mắt trong giọng nói của nàng vẫn còn ẩn khuất nỗi lo âu: “Nhưng anh xuống dưới đó ..rồi anh có biết bao lâu mới tới ngày đi, hả anh?

Nguyên hơi khựng lại, nhưng chàng không thể dấu diếm sự thật: “Tình thật với em, anh cũng không thể biết chắc là bao lâu…”

Gọng Thùy đột nhiên ướt sũng: “Anh đi lâu vậy, em nhớ anh…” Con mèo nh ỏ lại rúc vào ngực chàng. Nguyên nghe lòng chùng xuống, chàng ôm Thùy vào lòng, tay chàng vuốt ve dịu êm cái lưng ong thon nhỏ của Thùy, cái mông tròn lẵng lơ, cái eo thon mời gọi...chàng thì thầm:

“Anh sẽ về thăm em..

Anh cũng sẽ nhớ em.”

Bàn tay êm êm c ủa Thùy vuốt ve trên cặt chàng. Nàng dựa đầu trên bụng Nguyên, bàn tay nàng ve vuốt trên cặt làm chàng nghe tê sướng căng cứng trở lại. Thùy chồm lên vùi mặt nàng lên bụng chàng rồi chạy sâu xuống..môi nàng êm đềm ve vuốt lên xuống cặt dài căng nóng ấm, bàn tay dễ thương nhỏ nhắn của nàng kéo vuốt trên cặt …tuột làn da xuống sâu…đầu cặt hồng bóng lưỡng dựng đứng…Nàng chồm lên… Môi chụp xuống… Nguyên hơi ngẩng đầu trong kích thích nhìn người yêu mút cặt êm đềm…cái lưỡi của con mèo nhỏ nhắn xinh xắn lè ra liếm láp trên cái đầu hồng căng…chạy dài theo cái đầu khất, men theo cái rãnh nhỏ..Cặt nhột nhạt tê giựt…Môi hồng xinh chụp trọn đầu cặt môi miệng đàn bà lên xuống mút bú bạo bùng….

Nguyên nghe tê s ướng…chàng vùng dậy đè ngửa người yêu, lồn ướt át run rẫy chờ môi miệng người tình. Nguyên xà xuống lưỡi vuốt liếm trên hai cánh lồn…tách rời hai cành hồng…len vào giữa…len sâu vào trong cái khe thiên thai nóng ấm…lưỡi sục sạo chán chê lại vòng lên phia trên tìm cái hột le mịn màng…

Nguyên nút , li ếm, chà sát, vuốt ve cái lưỡi nóng ấm trên cái mu nhỏ xíu…lồn ngưới yêu rung giựt tê dại…chàng nâng dang cao hai cặp đùi thon dài, hai tay vươn lên tìm hai núm vú hồng. Tay xoa nắn te tua hai bầu vú căng tròn…lưỡi vuốt liếm tơi tả cái lồn nóng ướt… chàng cho Thùy trở lại những thèm muốn những rung động của lồn được cặt nong cứng dập sâu… Thùy rên rĩ gọi mời:

”Anh ơi…

Đéo em đi anh..

Đụ em đi anh…

Đút cặt vào lồn nóng đi anh…”

Nguyên ng ồi dậy, chàng nâng cao hai cặp đùi thon gác lên trên đùi chàng. Lồn dang mở run rẫy…chàng cọ cái đầu cặt nóng ấm lên trên cái hột le căng mọng ướt át…cặt cọ sát nhè nhẹ trên đó cho lồn cong rướng tê tái..cặt nhấn nhẹ vào cái động đào nguyên ..rướn sâu …ngập lút…

Nguyên n ắc nẫy nhẹ nhàng, hai tay chàng chụp xuống hai bầu vú căng mịn. Chàng yêu nàng êm êm, ru ru, khi nhè nhẹ, khi thúc tung dữ dội, khi vờn cạn, khi nhấp sâu…trong tiấng rên rĩ dâm đãng của người đàn bà đang được thỏa mản:

“Anh ơi…sưưưưươơớng quáááá anh ơơơiiii”

Nữa đi anh….

đéo lồn em đi anh….

Cặt anh đụ dai quá anh ơơơơiiiiii

uiui uiaaaaaa “

Cho đến lúc cặt tê dại lồng lên bùng vỡ trong tia bắn thì lồn cũng rung rung co thắt. Lấn nào cũng vậy cặt và lồn cũng cùng nhau tới tận cùng tột đỉnh…của tê dại …lang lang …mang mang…

Những ngày sau đó của Nguyên là những chuỗi ngày tháng lạ lùng với chàng. Bàn tay thư sinh bút vở của chàng giờ đâ làm quen với những công việc nặng nhọc của ngành vận chuyển sông hồ. Cái ghe lớn chạy đường sông của ông ngoại chàng nay phải gia nhập vào hợp tác xã vận chuyễn, nhưng còn điều may mắn là cái ghe này chưa đủ lớn để “được” nhà nước quản lý, ông ngoại chàng vần còn là người được phép lái ghe chuyên chở. Ông ngoại chàng, mà mọi người vẫn gọi là Ông Tư, mấy năm nay đã khéo léo “ngoại giao” bằng những biếu xén, nhâu nhẹt với các quan chức liên quan đến con đường sông qua lại. Ông Tư âm thầm vẽ kế hoạch đào thoát, chậm rãi tử tốn nhưng chắc ăn.

Nguyên theo ông ng ọai chàng như bóng với hình. Chàng cũng đen đủi dạn dày trong sương nắng trông giống rặt như dân sông hồ miệt tỉnh miền tây. Chàng hay theo ông Tư giao thiệp với các “quan”. sức trẻ, thêm dân gốc miêt vườn, chàng trở thành dân thương hồ thứ thiệt. Thời gian thấm thoát trôi qua vậy mà cũng đã hơn tám tháng.

Tám tháng chia cách v ới người yêu, với ánh đèn Sàigòn…Những đêm thả neo trên sông nước mênh mang. Nguyên thường hay xách cái đàn guitar ngồi trước đầu ghe. Tiếng đàn buồn buồn của chàng văng vẳng trong đêm khuya. Dòng sông nước đen chạy dài hoà lẫn trong bóng đêm. Xa xa đâu đó là những ánh đèn của những ghe chài ban đêm. Những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đen tĩnh mịch…Nguyên bỗng nhớ người yêu lạ lùng. Những dòng nhạc của họ Trịnh chảy trong tâm hồn chàng, mơn mang thương nhớ:

“Ru em đầu cơn gíó Em hong tóc bên hồ Khi sen hồng mói nở Nụ đời ôi thơm quá.

Ru em tình khi nh ớ

Ru em tình lúc xa

Ru cho bay lá nhỏ

Rụng đầy một mùa thu Ru khi mùa mưa tới Ru em mãi yêu người….

Chàng nhìn v ảo màn đêm trước mặt… đêm tối mịt mùng …giống như cái tương lai xa vời của những toan tính cho chuyến đi xa không biết sẽ đưa chàng về đâu. Thì trong những tháng ngày lạ lùng của trôi nỗi sông hồ, Nguyên gặp người đàn bà thứ ba trong đời chàng…

Tên nàng là một loại hoa rực rỡ đỏ thắm của mùa hè, hoa phượng. Người miền Nam yêu hoa phượng như yêu cái nóng êm ả của sông nước phù sa những khi hè về. Nguyên còn nhớ học trò miền Nam hay ép hoa phượng vào những trang lưu bút học trò, mùa chia tay tan trường.

Ph ượng dễ thương, nóng bỏng, rực rỡ tươi trẻ như màu đỏ của loại hoa mùa hạ miền tây. Môi Phượng đỏ như màu hoa, chẳng cần son phấn, da Phượng trắng hồng, mặt trái xoan mái tóc thề kẹp xỏa ngang vai. Haì gò ngực no căng tròn đầy như đồng lúa thơm mùi sữa mật..vòng eo thon gọn trong cái áo bà ba trắng, bờ mông tròn mơ mộng lẵng lơ úp mở trong cái quần đen mượt mà.

Ph ượng hớp mất hết cái dưỡng khí xung quanh Nguyên lần đầu tiên khi chàng gặp nàng. Phượng làm Nguyên ngơ ngẩn trong…ngẩn ngơ khi nàng xuất hiện trong đời chàng. chợt đến, chợt tan.

Nguyên còn nh ớ những dấu ấn nóng cháy đỏ thắm trong tình cảm chàng mà khi rời xa Phượng sau đó, chàng không cách nào quên. Nhiều khi chàng vẫn thường tự hỏi phải chăng kiếp người là những định mệnh lạ lùng của dòng đời xô đẩy, đẩy đưa mà không ai biêt trước những gì sắp sửa xảy ra…

Mùa hè n ăm đó…Ở Rạch Giá…1980…Mùa hoa Phượng về

Ông Ngoại Nguyên dự tính kế hoạch cho hai con đường vượt biển: một là nhắm hướng đến Thái Lan, và hai là ra biển bằng cửa Cần Giờ, Long An rồi trực chỉ hải phận quốc tế và hy vọng sẽ được các tàu lớn cứu trợ.

Rạch Giá ở ngay góc cạnh của Vịnh Thái Lan, rất gần Thái Lan và nếu không gặp trở ngại là điạ diểm thuận tiện để xuất phát cho chuyến vượt biên.

Mùa hè năm đó, nhân chuyến chở lúa gạo thu mua của hợp tác xã hợp đồng với nhà nước kéo dài hơn một tháng, hai ông cháu Nguyên lái ghe khắp sông nước Kiên Giang, điều nghiên tình thế.

Ông T ư có người bạn già, tri âm tri kỷ, tên là Bà Năm “đàn bầu” ở xóm Vĩnh Thạnh, Rạch Gíá. Bà Năm có cái biệt danh này là vì cái ngón đờn bầu tuyệt kỹ của Bà. Ông ngoại Nguyên dẫn chàng đến gặp bà Năm vào một buổi chiều cuối tuần. Hai ông bà già gặp nhau nói chuyện thật vui. Sau môt hồi hàn huyên tâm sự, bà Năm kéo cái đờn bầu treo trên vách xuống, theo lời yêu cầu của Ông Tư.

Khi âm h ưởng tiếng đàn độc huyền cầm của bà Năm vọng lên trong cái không gian tĩnh mịch của miền quê vắng lặng, Nguyên mới biết ra cái biệt hiệu của Bà quả thật danh bất hư truyền. Bài ru con miền Nam trong những cú rung, vuốt trên cái cần nhỏ phía trên cái bầu, trong những cái gẩy của bà trên sợi dây đàn độc nhất của cái đàn bầu cũ bóng gỗ nâu, vọng lên những cung điệu u hoài xa vắng làm rung động thấu tâm can ngưởi nghe. “Gió mùa thu… mẹ ru con ngủ…năm canh trường..thức trọn đêm…

Nh ưng đến lúc hai ông bà già hòa điệu - bà Năm thì say sưa trong tiếng đàn, ông ngoại chàng thì gật gù nhịp phách trong bài “Dạ Cổ Hoài Lang” của Cao Văn Lầu thì Nguyên lờ mờ nhận ra giữa ông ngoại chàng và Bà Năm chắc là có tình cảm gì với nhau tự thuở nào. Ánh mắt ông Tư và Bà Năm đều hình như xa vắng trong những cảm hoài trong lúc bà cất tiếng hát:

“ T ừ là từ phu tướng

Bảo kiếm sắc phong lên đàng

Vào ra luống trông tin chàng

Năm canh mơ màng

Em luống trông tin chàng

Ôi gan vàng quặn đau í a

Đường dù xa ong bướm

Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang Đêm luống trông tin bạn

Ngày mỏi mòn như đá vọng phu Vọng phu vọng luống trong tin chàng Sao nỡ phủ phàng

Chàng hỡi chàng có hay

Đêm thiếp nằm luống những sầu tây Bao thuở đó đây sum vầy

Duyên sắc cầm đừng lạt phai

Là nguyện cho chàng

Nguyện cho chàng đặng chữ bằng an Mau trở lại gia đàng

Cho én nhạn hiệp đôi í a..”

Nguyên “mê” v ọng cổ từ nhỏ. Chàng còn nhớ hồi còn học tiểu học, má chàng thường hay dẫn chàng đi coi cải lương với bà. Riết một hồi thì thằng nhỏ là chàng, không biết nhập tâm mê sáu câu vọng cổ hồi nào không hay. Những nữ nghệ sĩ nổi tíếng như Thanh Nga, Bạch Tuyết, Ngọc Giàu… với giọng ca ngọt ngào còn hơn đường phèn, hoặc những nam nghệ sĩ với giọng ca mùi mẫn như Thành Được, Hữu Phước, Út Trà Ôn đều đã để lại trong chàng những sắc thái khó quên của một khu vực nghệ thuật rất là Nam bộ này.

Có m ột điều là vọng cổ coi vậy mà khó hát. Khi lớn lên, Nguyên tập hoài cũng không hát được cho ngọt cái điệu xuống câu thiệt ngọt của bài vọng cổ, cái chỗ xuống câu mà thiên hạ vỗ tay rầm rầm.

Nhưng bây giờ, Nguyên tự an ủi là ít nhất chàng cũng biết gật gù chia xẻ với hai ông bà già những giây phút hoài cảm này.

Thì lúc đó Phượng chân sáo bước vào.

Hớp hết hồn Nguyên….

Nếu có ai hỏi ở người con gái có cái gì thu hút Nguyên nhìều nhất, thì câu trả lời không cân suy nghĩ của Nguyên vẫn là: đôi mắt và gương mặt.

M ắt Phượng dài, đen láy, long lanh, và chứa đầy nét thông minh và hiền dịu. Con mắt bao giờ vẫn là cửa sổ của tâm hồn, không phài các cụ nhà mình ngày xưa thường hay nói vậy sao? Mái tóc thề buông lơi ôm ấp nhẹ nhàng khuôn mặt trái soan trắng hồng khả ái, đôi môi đỏ thắm như loài hoa phượng hồng, nàng cười gọi bà Năm khi chân vừa bước tới cửa:

”Bà ơi, con mới dzìa”

Gái mi ền Nam nói chữ “về” trở thành chữ “dià” nghe ngọt ngào chi lạ. Ánh mắt Nguyên dừng lại trên người con gái mới gặp, rồi… dính luôn ở đó, nhât định không rời ra được. Nguyên thấy cô gái khựng lại khi biết nhà có người lạ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thì nàng đã nhoẻn miệng cười vui:

“Ủa, Ông ngoại, ông xuống hồi nào dzậy?”

Nàng xà ng ười tới nắm tay ông Tư, trong khi Nguyên lại thêm ngơ ngẩn… ngẩn ngơ trước miệng cười đổ nước nghiêng thành của cô gái mới gặp. Mặt chàng lúc đó chắc khờ ra trông rât buồn cười, vì ngay lúc đó Nguyên nghe tiếng cô gái hỏi, trong tiếng cười khúc khích tinh nghịch của cô:

“Ông ngoại, còn anh này là..?”

Nguyên thấy ông ngoại chàng xoa đầu cô gái, ông cười, giọng ôn tồn: “Con Phượng đó hả?

Rồi ông quay sang bà Năm:

“Con nhỏ nhổ giò lớn bộn rồi hả bà? Sắp sửa lấy chồng được rồi”

Nguyên nghe Bà năm cười:

“Chưa đâu ông ơi, con Phượng coi “dzậy” mà khó chịu…”

Nguyên lại nghe giọng miền Nam của cô gái nũng nịu ngọt như mật rót vào tai: “ Bà ngoại nè, nói xấu con “quài”…” Môt l ần nữa âm hưởng của người miền Nam mộc mạc biến chữ “hoài” thành chữ “quài” nghe dễ thương chi lạ..Nguyên nghe ông Tư giới thiệu chàng:

“Để ông giới thiệu “dzới” con, đây là anh Nguyên, con bác Bảy ở “Dzĩnh” Long…”

Ông già xoay sang Nguyên t ằng hắng, cười mím chi nhìn thằng cháu ông mặt đang ngây ra. mắt không rời nỗi cô gái hắn mới gặp lần đầu:

“Còn đây là con Phượng, cháu bà Năm”

Nguyên ngu ng ơ… đưa bàn tay ra phía trước định bắt tay theo thói quen …Sàigòn, chàng chỉ thấy ánh mắt tinh nghịch của cô gái và tiếng cười của ông Tư:

“Coi kìa…thằng Nguyên nó làm như đang ở Sàigòn..”

Thì bàn tay nh ỏ nhắn của Phượng cũng đã vươn tới, tay Nguyên nắm trọn bàn tay yêu kiều, mềm mại, dịu êm của Phượng mà chàng nghe như có cái gì ngây ngất trong lòng. Nguyên lúng túng, ngu ngơ, lờ khờ như con trai mới lớn lần đầu nắm được tay con gái: “Phượng…Phượng…”

Cô gái v ẫn để cho chàng nắm tay, ánh mắt cô như long lanh thêm..giọng cô càng tinh nghịch:

“Dạ…anh Nguyên…Phượng làm sao…?”

Nguyên nói đúng những gì trong đầu chàng lúc đó: “Phượng…tên em đẹp như phượng hồng…” Thì chàng nghe c ả …làng cười ầm. Xen lẫn trong tiếng cười trầm ấm của Bà Năm và ông Tư là tiếng cười khúc khích của Phượng…Nguyên giật mình… tỉnh ra. Chàng hơi lúng túng nhưng lấy lại bình tĩnh thật nhanh, rồi mở cuộc phản công:

“Bà Năm ơi, em Phượng đẹp còn hơn hoa phượng trước nhà mình phải không bà....”

Chàng nói th ật lòng…ở phiá trước sân nhà bà Năm, cây phượng vỹ sum sê đang trỗ những cánh hoa đỏ thắm hồng tươi…

Nguyên nghe bà Năm cười trong khi thấy Phượng hồng hồng gương mặt, nàng có vẻ lúng túng trước lời khen thiệt bụng thiệt lòng của chàng. Nhưng bà Năm đã giúp cả hai lấy lại bình thường, bà ôn tồn:

“ Phượng, con “dzô” bếp phụ bà làm bữa cơm rau đãi khách…”

Chẵng bao lâu, bà Năm và Phượng đã làm xong bữa “cơm rau”, cả bốn người quây quần trong buổi cơm nóng ngon lành. Nguyên… ghẹo bà Năm nhưng ngầm khen Phượng: “Bà N ăm nói là cơm rau, sao con thấy rau thì it mà đồ ăn thì nhiểu quá dzậy bà?” Canh chua cá lóc nè, rồi cá lóc rang muối… cá lóc kho tộ…Sao bà biết ông ngoại con khoái mấy món nầy hả bà? “

Chàng đi lại với ông Tư đã lâu nên biết gần hết thói quen của ông già. Chàng nghe bà già cười nhẹ:

“Bạn già lâu năm mà con..”

Tiếng bà gọi chàng bằng “con” nghe thân tình mộc mạc tình cảm của người miền Nam khi họ chấp nhận ai là con cháu trong nhà. Ă n uống xong, hai ông bà già tiếp tục ngồi nói chuyện ngày xưa. Nguyên rủ Phượng ra trước sân nhà..chàng muốn để cho hai người bạn già thỏa dịp hàn huyên…vả lại chàng cũng muốn tạo cơ hội để có dịp để nắm lại được bàn tay nhỏ nhắn êm dịu làm rung lòng chàng…

Tr ời đêm Rạch Giá yên tĩnh, mát dịu. tiếng côn trùng rả rich mùa hè…sao trời lấp lánh đầy trong màu trời đen…

Kể từ sau đêm đó, Nguyên hay nhắc ông ngoại chàng ghé thăm Bà Năm. Ông Tư thì cũng muốn hàn huyên với người bạn già tâm đắc, còn Nguyên thì có dịp gặp lại Phượng, do vậy cả hai ông cháu đều có vẻ tương đắc khi lui tới thăm bà Năm trong suốt thời gian ở Rạch Giá. Tình cảm gần gủi giữa hai Ông cháu và hai Bà cháu càng lúc càng nẩy nở.

Cho đến hôm ông ngoại chàng gọi chàng vào ngồi bàn chuyện vượt biên. Cả ông Tư và Bà Năm đều có vẻ khấn trương và nghiêm trọng. Chuyện phải thăm dò bến bãi tuyệt đối không thể sơ hở, ông Tư bảo Nguyên như vậy, ông dặn Nguyên ở lại nhà bà Năm trong vòng năm ngày, trong lúc ông sẽ cùng đi với bà Năm trong một chuyến đi liên lạc bí mật với vài người bạn của bà Năm mà mãi sau này Nguyên mới nghe ông ngoại chàng cho hay thuộc tổ chức Đạo Hòa Hảo, một tôn giáo bị chính quyên mới theo dõi và quản thúc nghiêm ngặt sau 1975.

Bà Năm cười mĩm, nhìn Nguyên:

“Bà giao con Phượng lại cho con. Đừng làm lạc mất nó nhen.”

Nguyên nắm nhẹ tay Bà:

“Bà “dzới” ông ngoại an tâm. Tụi con chờ ông bà “dzìa”

Chàng chợt nhận ra mình bây giờ cũng nói “dzới’ và “dzià” nghe rặt một điệu miền Nam, giống như Phượng. Mãi sau này nh ớ lại, Nguyên không bao giờ ngờ được những gì đã xảy ra giữa chàng và Phượng trong năm ngày đêm với nhau…mà cứ mỗi lần nghĩ đến là mỗi lần những con sóng của cảm giác như trùng trùng giăng giăng, những kỷ niệm đan mắc vào nhau như âm điệu của những bài vọng cổ ngọt ngào rất đặc thù miền Nam cứ dây dưa không dứt.

Chàng còn nh ớ như in trong đầu ...cái đêm đầu tiên hai đứa với nhau… Tối hôm đó khi cánh cửa khép lại thì trong căn nhà chỉ còn Nguyên và Phượng. Các cụ ngày xưa hay nói "lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén", thực ra nếu dùng chữ "bén" để mà diễn tả những gì xảy ra giữa Nguyên và Phượng tối hôm đó thi không hẳn vậy, phải nói rằng tối hôm đó lửa và rơm gần nhau "cháy nóng"

C ả hai vừa tắm mát sau một ngày nóng bức, không khí mát dịu dần lại. Nguyên nằm dài đu đưa trên cái võng mắc ở hai cái cột bên hông nhà lặng lẽ ngắm nhìn Phượng tươi mát trong cái áo cánh bà ba trắng, cái quần đen e ấp ôm trọn cặp đùi thon dài. Nàng ngồi trên cái phản gỗ kề bên. Cả hai mê mãi nói chuyện với nhau cho đến khi Nguyên hình như thấy có cái gì thiếu vắng trong không khí sinh hoạt khi hai ông bà già vắng mặt. thì ánh mắt chàng gặp cái đàn bầu treo trên vách. Chàng buộc miệng hỏi Phượng: “- Em có biết chơi đàn bầu không?

Thì mới biết ra nàng là diệu thủ độc huyền cầm, không thua kém Bà Năm chút nào, có điều là mỗi người mỗi nét. Ti ếng đàn bà Năm như có cái nét buồn buồn dây dưa không dứt. Trong tiếng đàn bầu của Bà có cái gì mang mang của một nỗi u hoài, vọng tưởng về một thời xa xưa cũ. Những nốt nhạc trong từng tiếng láy của Bà ngân vọng tiếng lòng hoài cổ, chậm rãi khoan thai

Trong khi đó cây đàn bầu trong bàn tay nõn nà son trẻ của Phượng thì mang một sức sống linh động tươi vui. Tiếng láy, cú rung trong tay Phượng tung ra những âm thanh nhảy múa linh hoạt như chân sáo chân chim.

Ph ượng đàn cho Nguyên nghe bài Hòn vọng Phu, rồi Thuyền Viễn Xứ…cho đến lúc Nguyên hỏi Phượng đàn cho chàng nghe bài “Lý Quạ Kêu” rồi đến bài “Qua cầu Gió Bay”…

Bài nào Ph ượng cũng đàn thoải mái như nước chảy hoa trôi, nhưng đến chừng được hơn nửa bài “Qua Cầu Gió Bay” thì đột nhiên Phượng lờ mờ nhận ra Nguyên đang dùng mấy bài dân ca rất phổ thông này để nói lên tiếng lòng chàng…

“Kiêu” cái mà qu ạ kêu Quạ “kiêu” Nam đáo

bắc đáo nữ phòng

Ngươi dưng khác họ

Chẳng nọ thời kia

Nay “dzìa” mai ở

Bằng ngày thì mắc cỡ

Tối ở quên “dzià”

Rằng a í a ra “dzià”

Lòng thương nhớ thương…

Cho đến … ” Yêu nhau c ởi áo ối a cho nhau

Về nhà dối rằng cha dối mẹ

Rằng a í a qua cầu tình tình tình gió bay… Yêu nhau cởi nhẫn cho nhau ..

Ph ượng lơi tay đàn , ngẩng lên nhìn… thì thấy Nguyên ngồi bên cạnh nàng tự hồi nào, ánh mắt chàng như nói hết những gì trong con tim …Mặt Phượng hồng hồng…Môi Phượng cong lên…Phượng cười, cái nụ cười làm điên đảo nỗi lòng, dấy lên những con sóng lộn xộn trong lòng chàng. Nàng long lanh ánh mắt, giọng tinh nghịch: “À anh này ăn gian…em biết rồi…

Anh đâu có thiệt bụng muốn nghe em đàn phải hôn… “

Khi con gái mi ền Nam nói chữ “ phải hôn” một cách thân mật tình tứ thì thú thật trái tim con trai đàn ông chắc chắn phải đều rơi rụng. Nguyên nhăn nhó:

“ Em à…em đừng cười..

đừng nói "phải hôn".. nữa được không?

Mắt Phượng vẫn long lanh, môi Phượng hồng thắm lại cong giọng nghịch ngợm: “Là tại “dzì” sao, hở anh?

Nguyên giọng thầm thì âm áp:

“Là tại “dzì” khi em cười…em nói “phải hôn” là anh chỉ ..anh chỉ muốn ...”

Phượng kề mặt nàng gần vào Nguyên, môi nàng chu ra: ”Anh chỉ muốn... làm sao…” Thì hai tay Nguyên đã vươn lên ôm Phượng…ánh mắt chàng say đắm…giọng chàng ngọt ngào ru tình:

“Anh chỉ..muốn hôn em…”

Môi chàng ch ạm nhẹ trên đôi môi Phượng hồng. Làm như cả hai đều thấy như có điện trên môi…khổ nổi là điện khác dấu. Điện âm găp điện dương, điện khác chiều chạm nhau nhưng nối dính lại với nhau…Hai bờ môi mềm mại gắn chặt nhau sát rạt…nóng bỏng …Nguyên nghe như trái tim chàng muốn nổ tung trong lồng ngực…mà hình như chàng cũng nghe tiếng con tim loạn nhịp trong hơi thở gấp gáp của người con gái.

Môi nàng ng ọt như sữa mật, êm ái, nóng bỏng, mà mềm mại, mượt mà. Nguyên vờn lưỡi men trên hai bờ môi mọng chạy sâu vào trong tìm miệng lưỡi ngọt ngào…Chàng và nàng xoắn xít nhau trong hơi thở, nuốt hết những ngọt ngào say đắm…Cho đến lúc Nguyên buông Phượng ra thì ngực nàng nhấp nhô trong hơi thở gấp gáp…má nàng hồng hồng…môi nàng đỏ thắm, mắt nàng long lanh… Nguyên cúi xuống hôn lên đôi mắt bồ câu dài đen tình tứ, chàng thầm thì:

“Anh thương em..Anh yêu em…”

Ph ượng ngẫng đầu nhìn chàng, ánh mắt long lanh tình tứ của nàng hình như cũng chuyên chở hết được tấm lòng yêu, giọng nàng nhẹ như sương:

“Em cũng thương anh…”

Nguyên n ắm nhẹ hai bàn tay nhỏ nhắn mềm dịu của nàng…chàng kéo nhẹ nàng vào lòng…Phượng ngửng lên thì môi nàng lại bị khoá chặt trong một nụ hôn dài mê đằm.. Nguyên nghe như bồng bềnh trong mơ…cho đến khi Phượng kéo chàng đứng dậy…hai tay nắm hai tay chàng…chàng bước theo những bước chân của người con gái như say như mơ mà không biêt mình đang trôi về đâu…Nguyên nghe cánh cửa phòng khép lại…

Cái gi ường ngủ thơm mùi hương con gái Phượng hồng….ánh đèn hồng nhỏ làm ánh mắt người yêu thêm long lanh…Chàng ngu ngơ lờ khờ như con trai mới biết mùi con gái…Nhưng khi nhìn hai bàn tay nhỏ nhắn mêm dịu trong tay chàng và nghe tiếng con gái gọi mời thì chàng biết rằng mình không phải ỡ trong mơ.

“Em ch ưa cho ai nắm tay em lâu như dzậy… em chỉ muốn cho mình anh thôi…

lần đầu của em đó…”

Nguyên nghe nh ư trái tim chàng đập nhanh, thật lộn xộn trong lồng ngực…ngẹn ngang đâu đó làm chàng không nói nên lời…Chàng kéo Phượng vào lòng…nụ hôn lần này là của nóng bỏng..của hỏa diệm sơn bùng nổ phun nham thạch nóng…của sóng thần ào ào đổ vào bờ...

Hai bàn tay chàng men sâu trong cái áo bà ba tr ắng, ôm ghì phiá sau cái eo thon nhỏ yêu kiều…da thịt nóng bỏng của chàng chạm vào cái mềm mại mát rượi êm êm của da thịt con gái…thì những ham muốn trong chàng bùng vỡ…

Nguyên buông hai bàn tay lòn ra phía tr ước người con gái... lách nhẹ vào trong... hai cánh áo bà ba đang ôm gọn da thịt nõn nà êm căng…Bàn tay chàng nong nhẹ làm mấy cái nút bấm mỏng mảnh bung ra bừng bực.

Tay Nguyên ch ạm lên làn da bụng êm đềm…Phượng rùng mình trong nhột nhạt. hai cánh áo bà ba tung ra…cái áo rớt xuống giường…ánh mắt Nguyên ngây khờ trên cái nịt vú trắng ôm ấp hai bờ ngực con gái mịn màng, no căng, to tròn khiêu khích…nhấp nhô lên xuống trong kích thích, trong đợi chờ...

Hơi thở Nguyên, hơi thở Phượng hình như đều gấp gáp như nhau. Nhịp tim cả hai hình như đều đập loạn những nhịp đập lạ lùng… Phượng yêu kiều tóc thề buông lơi bây giờ là Phượng hồng liêu trai nóng cháy. Làn da vú Phượng trắng mịn màn e ấp trong che đậy hững hờ của cái nịt vú lã lơi…

Bàn tay Nguyên tách nhẹ cái khóa mở cửa vào cõi đồi núi bồng lai. Chàng kéo nhẹ cái dây trên bờ vai thon trắng…cái nịt vú không còn chỗ bám víu mở ra… núm hồng nhấp nhô diễm tuyệt…Nguyên nín thở..

Chàng cúi xu ống môi nóng ấm chạm lên núm vú hồng căng vuốt nhẹ…Phượng rùng mỉnh trong tê dại…cái cảm giác lần đầu núm vú được môi miệng người tình nút liếm thật là dữ dội..tê tê như bị điện giựt… nàng chưa kịp phàn ứng thì hai bàn tay Nguyên đã kéo tung cái nịt vú xuống….

Hai bầu vú căng trắng mịn màng không còn gì vướng víu phô bày hết từng đường cong tuyệt vời…Vú con gái nõn nà căng trắng no tròn vươn cao khêu gợi..

Trên hai bầu vú to tròn là hai núm hồng căng nhọn nóng ấm, hỗn hễn nhấp nhô theo từng hơi thở gấp gáp của người con gái, hai núm hồng như kích thích mời gọi môi miệng ngây khờ của người yêu…

Nguyên ngây ng ười trong kích thích…hai bàn tay chàng vươn lên xoa vờn lên hai bầu vú mềm căng tròn …làn da vú con gái dịu êm, mềm mại, nóng ấm, tê giựt, run rẫy trong hai bàn tay dịu dàng vờn xoa nắn vuốt của chàng. Hai ánh mắt của hai kẻ yêu nhau lại gặp nhau…nồng nàn say đắm. Môi Nguyên nhẹ nhàng tìm lại môi Phượng.. hai tay chàng vuốt ve hai núm hồng đang căng cứng trong mười đầu ngón tay chàng…Nguyên nghe những rung giựt trong hơi thở người yêu…Chàng nghe như da thịt con gái của Phượng hồng như nóng ran trong bàn tay chàng…

Bàn tay đang ve vuốt nhẹ như sương trên làn da vú trắng mơn mỡn xuân tình. Bàn tay mon men trên từng góc cạnh của đồi cao trũng sâu trên hai gò bồng đảo, chạy lên đỉnh núi…xoay xoay trên hai núm hồng căng nhọn nóng ấm mà dễ thương phơi bày trong dâng hiến người yêu…

Khi môi chàng r ời môi nàng thì người con gái như hụt hơi muốn hớp thêm dưỡng khí, hai bầu vú lại càng thêm nhấp nhô sóng trào..môi Nguyên men theo cái cổ trắng lướt nhanh xuống tìm lại hai bầu vú nóng bỏng khiêu khích dục tình..cái núm vú lại biến mất trong môi miệng tham lam…Nguyên nút nhè nhẹ… lưỡi chàng xoay vờn vờn trên đầu núm vú …môi chàng mấp rồi vuốt..răng chàng nhay nhay trên cái núm vú run rẫy như đoá hoa hồng đang bị vùi dập trong mưa bão của dâm tình trai gái…

Môi m ấp đè vuốt cùng khắp trên hai gò bồng đảo nhấp nhô… Nguyên nghe người yêu rên rĩ:

”Anh ơi..anh làm gì em đó..tê quá anh ơi…”

Chàng c ắn nhẹ lên cái núm vú bên kia cho Phượng rung người cong ưỡng ..Nguyên cỡi tung cái áo bà ba trên người chàng... chàng xà xuống đè trên vú Phượng…ngực chàng ép trên hai bầu vú trắng mịn no căng…Mặt Nguyên kề trên mặt Phượng…Mắt chàng say đắm nhìn sâu trong đôi mắt bồ câu dài đen tình tứ của người con gái đang dâng hiến hết cho chàng cái trinh nguyên ngà ngọc của nàng.


Đọc tiếp Phần 4: Kỳ sau
Tải toàn tập: Như Một Giấc Mơ.prc


No comments:

Post a Comment