Như Một Giấc Mơ Phần 5



Gi ọng Thùy không ngần ngừ:

“Được..anh theo em lên lầu…em có phòng riêng…” Khuya rồi, em nói với mẹ em sau. Anh theo em…”

Thùy khoá cái c ửa sắt lại, khi nàng kéo Nguyên vào căn phòng nhỏ của nàng, thì Thùy ôm Nguyên, dụi mặt vào ngực chàng, nàng khóc ngon lành. Nguyên ôm ghì nàng vào lòng, lặng yên nghe người yêu thổn thức. Hoàn cảnh cả hai chắc hẳn cũng bi đát như nhau, chàng thầm nghĩ. Khi nghe tiếng khóc nhỏ của Thùy giảm dần, chàng nâng cằm người yêu, nhìn sâu trong đôi mắt dài có đuôi còn long lanh nước mắt, chàng cúi xuống hôn lên ánh mắt nữa buồn nữa vui, ôn tồn:

“Anh về với em nè…nín đi em…”

Và sau đó là nụ hôn dài nhung nhớ trên đôi môi ấm của Thùy. Ngưòi chàng ấm theo trong da thịt ấm áp của người yêu trong vòng tay. Môi miệng chàng ngọt ngào trong môi lưỡi người yêu xoắn xít ân cần.

Ô hay, thì ra người yêu có cái năng lực lạ kỳ làm biến đổi hết cái lạnh lẽo trong tâm hồn , nỗi cô đơn trong trí tưởng. Thì ra người yêu làm đời sống bỗng ấm áp, bỗng dịu dàng, cho dù có rất nhiều cơn mưa lạnh thổi tới, thổi lui. Thì ra trong vòng tay người yêu, có nhau trong nhau là yên ổn, là trọn vẹn, là hạnh phúc hoan ca.

Nguyên lòn tay vào trong cái áo ng ủ mong manh. Vú Thùy ấm nóng tròn căng. Nàng rùng mình vùi sát vào người Nguyên:

“Anh …anh..em nhớ anh…”

Bàn tay Nguyên xoa v ờn trên hai bầu vú mịn màng:

“Anh cũng nhớ em…anh nhớ hơi ấm trên vú em..”

Cái áo ngủ mong manh rớt xuống. Nguyên cũng cởi tung áo quần, trần truồng cả hai quấn vào nhau trong nhớ nhung, trong khao khát chút hơi ấm thương yêu giữa dòng đời dẫy đầy những cơn mưa gió lạnh.

Tay Nguyên v ờn xoa ve vuốt nhẹ nhàng trên hai bầu vú nóng ấm, chàng vùi mặt vào giữa hai bầu vú mềm căng của người tình và thấy lòng mình yên tĩnh lạ lùng. Những người đàn bà đi qua đời chàng đều có cái khả năng lạ lùng này - cái khả năng làm dịu mát những khốn nhọc trên vầng trán của đàn ông nhăn nhó vì những bất trắc của đời sống. Mà đời sống thì có khi nào bình ổn. Cũng giống như mặt đại dương kia lúc nào cũng nhấp nhô những con sóng - khi to, khi nhỏ, cũng có khi yên tĩnh lặng lờ, nhưng cuồng phong đâu đó rồi cũng dậy lên những phong ba bão táp làm dòng đời bị xáo tung trong những thăng trầm.

Vậy mà lần nào cũng vậy, khi Nguyên vùì mặt vào giữa hai bầu vú mềm mại căng mịn dâng hiến của người yêu chàng cũng cảm nhận được cái nổi bình an dịu dàng ở đó. Vú Lành no tròn c ăng mịn…Vú Thùy nhỏ nhắn xinh xắn nóng ấm …Vú Phượng êm êm nõn nà mềm dịu…Lần nào cũng vậy vùi mặt trên hai bầu vú mềm căng chàng làm như rơi xuống cái cõi sâu vô cùng của đại dương. Ở đó, biển là dòng nước sâu yên tĩnh, không vọng động bởi những sóng to gió lớn của những toan tính ngược xuôi.

Bàn tay c ủa Thuỳ mơn man trên mái tóc chàng như an ủi, như vỗ về…

Nguyên yêu Thùy những lúc như vậy. Tình cảm nàng cũng phức tạp như suy nghĩ của nàng. Thuỳ là con gái gốc Bắc, không đơn giản như Lành, như Phượng, nhưng nàng nồng nàn trọn vẹn trong tình yêu giống hệt như con gái miền Nam. Khi trong vòng tay nhau người đàn bà nào cũng cho chàng hết những đam mê, những khao khát trong nhau, người đàn bà nào cũng để lại trong chàng những dấu ấn lạ lùng của tình yêu. Những vết tích cháy bỏng trên da thịt nhau, những nhớ nhung khao khát khi rời xa vắng bóng.

Nguyên r ướn mình lên hôn lên đôi môi ấm ngọt của Thùy…bàn tay đàn bà men xuống dưới kéo nhẹ…cặt cương cứng trôi tuột trong cái vòng êm nóng ấm. Cặt nhấp ra vào. Cặt được ve vuốt trong một nỗi dịu dàng không tưởng. Cặt rướn sâu trong ướt át, chật chội, ấm áp, tình nồng. Cặt vờn cạn, mơn trớn nhẹ nhàng làn da non dịu bên trong lồn đàn bà gọi mời, dâng hiến...

Nỗi ấm áp của cặt chàng trong lồn Thùy giống y như tâm tình của một lãng tử sau bao năm phiêu bạt giang hồ bỗng dừng bước chân phiêu lãng, rũ hết phong trần, và nhận ra mình đang trở về nhà, căn nhà êm ấm của một thuở ấu thời. Ở trong đó, góc cạnh nào cũng quen thuộc, ngỏ ngách nào cũng biết qua...

Nguyên vùng ng ười lên trong một thứ hạnh phúc hoan lạc...cặt rướn sâu rồi tê dại bùng vỡ...Hơi ấm người yêu bao phủ ngọt ngào...

Khi Nguyên thức dậy thì chàng nhận ra da thịt ấm áp của Thùy đang quấn quit người chàng. Bàn tay dịu dàng của nàng đang vuốt ve trên ngực chàng, mơn trớn trên bụng chàng rồi chạy dài sâu xuống mơn trớn cặt cương cứng một cách nhẹ nhàng. Đùi thon mịn của đàn bà đang cặp sát đùi chàng. Hơi ấm đàn bà và chăn gối thật dễ chịu và làm tan biến hết những vướng bận trong tâm hồn Nguyên. Chàng vòng tay ôm Thùy vào lòng thì thấy nàng lăn người lật nắm lên trên người chàng. Vú nàng mềm mại cọ sát trên ngực Nguyên. Thùy chồm lên, giọng nàng thấm thì trong hơi thở rộn ràng:

“Em nhớ anh…em thèm hơi ấm của anh…

em thèm vòng tay anh ôm..

em nhớ cặt anh đụ lồn em…”

Tay nàng ch ạy xuống dưới lòn vào giữa kéo cặt cương cứng vào cung mây. Hai tay Thùy chống trên giường cạnh hai bên ngực Nguyên, nàng nhấp nhô cọ sát lồn trên cặt.hai vú mềm mại đong đưa khiêu khích môi miệng đàn ông. Nguyên dơ hai tay ôm hai bầu vú mịn trắng. Hai núm vú hồng căng nhọn ấm trong lòng bàn tay chàng. Nguyên bóp nắn xoa vờn cho vú no căng trong kích thích. Vú Thùy mềm mại nhưng hễ trong bàn tay yêu đương vờn nắn, điệu nghệ ấm áp của chàng thì hai bầu vú nàng bỗng trở nên no tròn căng cứng, nóng ấm. Nguyên yêu từng mỗi rung giựt của nàng khi hai núm vú bị nút chùn chụt tả tơi không còn manh giáp trong môi miệng đàn ông tham lam ham hố vồ vập nhảy vội từ cái núm vú nóng ấm nhọn hoắt bên này rồi bên kía. Nguyên yêu cái núm vú hồng rung rung trong mấy ngón tay của chàng mê đắm vuốt ve, xoay se dịu dàng. Nguyên yêu cái tê tái của người đàn bà khi hai bầu vú bị nuốt chửng trong môi miệng chàng rồi bị răng cắn nhay nhay trên làn da vú trắng nõn nà, vuốt lên trên cao rồi dừng lại trên hai núm vú hồng… Răng chàng cắn xoay thật nhẹ cho nàng rên rĩ trong rung tê… từng luồng như điện giựt…Ô hai núm vú hồng đàn bà…vùng da thịt của nõn nà mượt mà… của tê rung cảm giác…

L ồn nóng ướt cọ sát êm đềm trên cặt… càng lúc càng dữ dội… tiếng nước dâm trong lồn cọ sát trên cặt nhóp nhép tiếng kêu dâm đãng lạ lùng trong không gian thanh vắng. Người đàn bà rên rĩ uốn éo cọ sát trên chàng Nguyên vòng tay ôm lưng Thùy, chàng chồm lên đè vật ngửa nàng xuống giường. Nguyên dang hai cặp đùi thon trắng vác trên hai tay , lồn đàn bà tênh hênh dang ngửa đón những cú dập nắc bạo bùng…hai vú no căng tung giựt trong tơi tả.

Cặt dâp sâu vuốt cạn, khi nhặt, khi khoan, khi nhẹ như ru, khi dã man như muốn dập nghiến cho nát cái lồn tê dại ở dưới… Nguyên nghe người yêu rên rĩ…nàng cong người , hai tay níu trên lưng chàng:

“Em nứng lồn quá…tia trong em đi anh…

tưới cho mát lồn nóng đi anh…

Chàng lồng lên như ngựa rừng sút dây, dập nắc tàn bạo cái lồn dâm nóng bỏng. Cặt tia bắn dữ tợn trong lồn đàn bà rung giựt co thắt từng cơn… Nguyên buông người gục xuống trên da thịt nồng nàn dâm tình, nóng cháy thương yêu…môi chàng tìm đến môi miệng Thùy..ngọt ngào nối kết.

Bên ngoải đường phố Sàigòn đã dậy tiếng ồn ào của xe cộ, thành phố này thời nào cũng vậy, chen chúc những dòng đời vất vả từng ngày để sinh tồn. Thùy nằm gối đầu trên tay Nguyên. Nàng ôm sát Nguyên và cảm nhận trọn vẹn cái hơi ấm cùng cái cảm giác được nương tựa nơi người đàn ông mình yêu. Những cảm giác tê dại mà người tình hãy còn trẻ tuổi hơn nàng để lại trên da thịt mơn mởn trẻ trung của nàng vẫn còn lan lan trong từng góc cạnh của cơ thể. Nàng rùng mình khi bàn tay của nàng mơn trớn trên hạ thể người tình. Cặt người yêu vẫn như còn thèm muốn. vẫn như còn cương cứng trở lại. Nguyên của nàng lúc nào cũng vậy, hễ cứ đóng cánh cửa phòng lại là ôm, là hôn, là ve vuốt, là cắn, là mấp, là liếm - nồng nàn, tình tứ, trọn vẹn. Trong vòng tay chàng, Thùy chỉ muốn buông thả cho những con sóng cảm giác cuống phăng phăng nàng đi cho đến tận cùng của tột đỉnh sung sướng, trong khoái lạc rã rời của da thịt hoà nhập trong nhau. Lần nào cũng vậy, nàng cũng thấy run rẫy trong từng tia bắn của người yêu.

Thùy th ấy Nguyên quay mình lại nằm nghiêng đối mặt với nàng. Nụ hôn ấm áp của chàng trên trán, trên mắt, trên môi làm Thùy như choáng ngợp trong cái tình cảm yêu thương nống nàn của người tình. Nàng vươn tay xuống dưới…cặt người yêu cưng cứng nóng ấm… tay nàng kéo nhẹ cặt, cho vào khe động ướt át… cặt dụi vào… ấn sâu…rướn vào trong như tìm lại được nơi chốn trở về, rât quen thuộc rất thân thương...Thùy cười nhỏ:

“Dữ thiệt…hai lần rồi…vây mà cũng còn thèm yêu…cũng còn đòi nữa…”

Nguyên cong người chàng cắn lên cái núm vú hồng ấm nóng của người đàn bà: “Ừ ừ…anh nhớ em quá em ơi…”

Thùy ghẹo người đàn ông: “Anh nhớ em cái gì nhất…”

Giọng Nguyên dâm đãng sát bên tai nàng:

“Anh nhớ cái lồn dâm nóng bỏng ướt át của anh nhất… Thùy cong ng ười khi cặt rướn sâu trong lồn theo câu nói của Nguyên. Nàng đấm tay trên lưng người yêu:

“Anh này…dâm quá anh ơi…”

Thì nàng v ẫn tiếp tục nghe người tình thầm thì bên tai những lời nhớ nhung nóng bỏng trong lúc lồn vẫn được cặt ra vào cọ sát êm êm như mơ:

“Anh nhớ lồn cọ cặt…lồn ôm cặt….lồn vuốt cặt…”

Ng ười đàn bà rên rĩ:

“Anh …anh aaaa uiii anh ơi…” Lại thêm hàng loạt những lời lẽ dâm tình đường mật rót vào tai nàng:

“Anh nhớ đè ngửa em ra… vuốt lông lồn xoắn xoắn đen mượt của em… lông lồn dễ thương của em che cái khe ướt át của anh…

Thùy rùng mình…nàng vẫn nhớ lúc Nguyên kéo cái quần lót của nàng xuống hôm trờì mưa hai đứa yêu nhau…Nguyên vẫn thường kể cho nàng nghe là chàng thích ngắm cái mu lồn mum múp trắng xinh xắn của nàng với mảng lông mây đen nhỏ xoắn xoắn rất dễ thương trên cái khu tam giác bi mật của nàng. Chàng vẫn thường hôn lên đó rồi vén đám mây vây vò tinh nghịch cho đế lúc chúng bị rối tung rồi vén cao cho môi lưỡi chàng tìm thấy cái khe động đào nguyên. Giọng người yêu nóng ướt bên tai:

“Anh nhớ liếm hai cái cánh lồn êm êm… ấm ấm… ướt ướt của anh…

Anh thèm nút cái hột le của em…”

Thùy l ại rùng mình…cặt rướn sâu dập nã vào lồn ướt át trong dâm tình cho nhau.. Lưỡi Nguyên, môi Nguyên trên cái lồn nóng ướt nhẹp nước dâm từ những cú nút, những cái vuốt chết người, những cái vờn tròn của cái lười nóng ấm trên cái hột le hồng nhỏ căng mọng trong kích thích…..trí tưởng của Thùy đầy dẫy những cãm giác tê dại của môi miệng đàn ông trên cái lồn đàn bà đang khao khát dục tình…Nàng rên rĩ: “Anh ơi…xoa vú em đi anh….hai tay nắn hai vú em đi…

Hai bàn tay nóng ấm êm đềm bóp vò, xoa nắn, đè vuốt trên hai bầu vú mịn màng no căng…Thùy lại rên rĩ:

“... vuốt hai núm vú của em đi anh…ui aaa ưưư

em nhớ tay anh xoa núm vú em quá ...ưuưaaa”

Hai núm vú cong ưỡng tê dại rung giựt trong mười đầu ngón tay đàn ông điệu nghê vuốt ve vờn nắn… L ồn nàng tê tê trong từng cái vuốt trên hai núm vú hồng căng….Thùy kéo lồn ra ngoài nàng xoay xoay lồn mơn trớn trên cái đầu cặt hồng trơn tru..cặt tê tê giựt giựt mỗi khi lồn ướt át của nàng xoa vuốt nhẹ nhàng trên đầu cặt. Nguyên rên nhỏ:

“Em ơi..tê anh quá…

Nàng xoay l ồn thêm mấy vòng trên đầu cặt thì thấy người yêu vùng người lên đè ngửa nàng ra….Thùy dang hai đùi đón người yêu…cặt dập nắc bạo bùng…cảm giác tê dại trong cái lồn đã mấy lần run rẫy trong đêm hôi ngộ trở lại thật nhanh…Nàng rên rĩ: ”Cho em đi anh..tia vào em hết đi anh….”

Ch ỉ thấy cặt dập sầm sập rung rinh như địa chấn cấp mười…rướn sâu…lồn nàng khựng lại …trong tích tắc rồi nàng nghe thấy bùng vỡ tia bắn từ cặt…lồn rung rung co thắt bạo bùng….tột đỉnh lần này làm Thùy thật sự rã rời chân tay….

Nh ững con sóng chấn động lan toả khắn nơi trên người nàng…hai đùi thon trắng của nàng ghì cứng trên mông người yêu..mấy ngón tay quýnh quíu cào cấu, bấu sâu trên lưng đàn ông. Thùy như tê như mê như dại….nhắm mắt nàng thấy mình như trôi nỗi trong những con sóng êm êm…

Ở trong cái thời điểm của tranh tối tranh sáng của một xã hội thay đổi đến cùng tận những gốc rễ và nền tảng lúc đó thì cả Thùy và Nguyên đều nhận ra một điểm rằng cái xã hội mới của những người mang tên “Cách Mạng” hay “Giải Phóng “ là một xã hội giả taọ và không tưởng. Những chủ thuyết như Cộng sản hay Xã hội chủ nghĩa không phải là những gì xa lạ với Thùy, một sinh viên năm thứ tư trường Luật. Nguyên cũng là sinh viên trướng Luật, tuy còn trẻ hơn, nhưng rất vững chắc trong lý luận và kiến thức. Nàng và Nguyên vẫn thường nói chuyện về những vấn đề của xã hội với những thay đổi mới trong thể chế chính trị.

N ăm năm sống với người Cộng Sản làm Thùy nhận ra sách vở, lý thuyết chỉ là những cống cụ để những người gọi là lãnh tụ sử dụng theo ý đồ của họ. Cái khác của người cộng sản là họ vận động và mê hoặc được lòng tin của một số rất đông người bình dân lao động và số trí thức bất mãn với thời thế. Cho đến khi người Cộng Sản nắm được chính quyền, dần dà người ta mới thấy và hiểu được thế nào là cộng sản.

Thùy c ũng như Nguyên đều là những trí thức trẻ đứng trước ngỏ rẽ ngoặt ngoèo của thời thế, hoặc gia nhập hoặc bị đào thải. Cơ hội chọn lựa là con số không, tự do là khái niệm không còn hiện hữu.

Công an khu v ực, cán bộ Đảng Đoàn có uy quyền tuyệt đối. Chính sách của chính phủ cách mạng là mệnh lệnh phải thi hành. Chính sách kinh tế cô lập và cục bộ làm kiệt quệ đến cùng tận mọi sinh hoạt xã hội. Mua bán trờ thành nghề nghiệp ‘bất chính”, chỉ có “lao động” mới là “vinh quang”.

Ở trong cái xã hội của thiếu thốn vật chất, của chế độ “khẩu phần” đo đong bằng từng kí lô gạo, kí lô đường tính theo đầu người thì tình người cũng trở thành những đon vị cân đo.

Nhi ều vụ việc tranh cãi trong gia đình chỉ vì miếng cơm manh áo chia không đều, đo không đù. Người Sàigòn trở thành bần tiện, bùn xỉn với nhau tự hồi nào mà không nhận ra rằng hoàn cảnh đang dần dà thay đồi mình.

Thùy nhìn thấy rõ điều này hơn ai hết vì nàng sống trong gia đình tương đối sung túc dư dả của thời Sàigòn cũ. Đột nhiên đồi đời, mang tiếng là con nhà “giàu”, hoặc thuộc loại hành nghề buôn bán, thuộc loại “bất chính” theo định nghĩa của xã hội mới. Nay tới nhà bà con, nàng nhìn thấy cảnh cơ cực khốn khó của từng người, những tính toán trờ thành mơ hồ, tương lai không biết như thế nào, về đâu?

V ượt biên, hay vượt thoát, trở thành một đáp số khả dĩ cho một bài toán khó của những người còn muốn đương đầu với thời cuộc đổi đời. Gọi là đáp số khả dĩ, đối với Thùy và Nguyên, là vì vượt thoát khỏi hoàn cảnh bế tắc bây giờ là đi tìm một hy vọng cho một hoàn cảnh tốt đẹp hơn - trong đó, điều quan trọng nhất là con người còn có cơ hội để tự do lựa chọn con đường mình đi.

T ự Do! Hai chữ “Tự Do” đột nhiên trở thành một hình tượng cụ thể mang sức thôi thúc mãnh liệt trong lòng người miền Nam khiến hàng trăm ngàn người vượt biển khơi, trong cái chết tìm đường sống.

Thùy và Nguyên là hai trong số hàng trăm ngàn người đó. Hy vọng trở thành đích đến. Có phải chăng trong tận cùng tuyệt vọng con người ta vẫn còn muốn sống, vẫn còn muốn thở vì một chút hy vọng vào một cái gì khác hơn, tốt đẹp hơn ở những ngày trước mặt? Thùy còn nhớ như in buổi tối hôm đó sau mấy ngày cùng đi với Nguyên lo việc mua các bộ phận máy móc cần thiết cho việc sửa chữa máy tàu. Trở lại căn phòng nhỏ vào cuối ngày, Nguyên có vẻ trầm ngâm. Thùy biết ngày mai là ngày phải chia tay và ngày D, mà Nguyên thường hay đùa bảo nàng là “D day” hay ngày đổ bộ Normandy của lính Mỹ trong thế chiến thứ hai để giải phóng nước Pháp, là cái ngày Nguyên sắp xếp tổ chức để đưa mẹ con nàng xuống tàu lớn và vượt biển với chàng. Bất trắc dẫy đầy trên đường đi. “ Nhất là lại không có anh bên cạnh em”, nàng nhớ Nguyên hay lo âu bảo nàng như vậy.

Thùy v ẫn cảm thấy ấm áp khi nhận ra nỗi gắn bó sâu xa trong tình cảm của Nguyên với nàng. Nó hiện ra trong ánh mắt ân cần, trong cái vòng tay che chở, trong từng chăm sóc nhỏ với nhau.

Nàng nghe Nguyên trầm giọng dặn dò:

“Em nhớ mặt ông Tám rồi phải không?…”

D ĩ nhiên là Thùy nhớ. Ông Tám búi tóc củ hành, áo bà ba trắng, gương mặt gầy xuơng xuơng, ánh mắt trầm tĩnh, dáng đi nhanh nhẹn.

“Ổng là dân Hòa Hảo, người ông ngoại anh rất tin cậy...

Ổng sẽ là người liên lạc và giữ nhiệm vụ đưa mẹ con em và một thanh niên nữa từ Sàigòn xuống bắt tay với “cá lớn”.

“Cá L ớn” là con tàu vượt biên của ông ngoại Nguyên. Ông Tám sẽ dùng ghe nhỏ đưa người ra. Khu vực “rendez-vous” sẽ là ở Long An, cửa sông Cần Giờ sẽ là đường xuất phát ra biển. Thùy nghe Nguyên dặn dò tíếp tục:

“Em cứ nghe theo lời ông Tám, cần nhất là hướng dẫn thằng Sơn, đừng để nó ăn nói lung tung lộ tung tích.

Em có khoảng hai tuần để chuẩn bị mọi việc. Từ đây đến đó, ông Tám sẽ là người liên lạc với em. Ổng sẽ cho em biết đích xác “D day”.

“Còn l ại là số phần của bọn mình, chỉ có Ông Trời mới biết được”, Nguyên ngập ngừng, lần đầu tiên Thùy mới thấy người yêu nói chuyện Trời Phật. Chàng trẻ tuồi này lúc nào cũng ào ào, không tin số mệnh, không tin có Trời Đất đã sắp xếp chuyện trước sau của một đời người, bây giờ thì có vẻ lo âu vì không biết cái gì sẽ xảy ra.

Thùy vòng tay ôm Nguyên:

“Anh lo phải không?”

Nguyên gật đầu: “Ừ…”

Thùy trấn an người yêu:

“Để em lên chùa với Mẹ xin Lễ Phật cầu nguyện bình an cho bọn mình”

Nàng lại thấy Nguyên gật đầu: “Ừ…em nhớ xin Trời Phật phù hộ cho chuyến đi của bọn mình được xuông sẻ…"

Thùy định trêu ghẹo chàng nhưng đổi ý. Có cái gì thành khẩn trong câu nói của người đàn ông làm nàng không dám đùa ghẹo như mọi khi. Thùy ôm ch ặt Nguyên hơn, tay nàng lùa vào trong ngực chàng. Hơi ấm ở đó làm nàng dễ chịu. Tay nàng xoa xoa trên khuôn ngực Nguyên, mặt nàng dụi vào lưng chàng… mùi da thịt đàn ông quen thuộc tỏa đầy. Thùy hít sâu...

Nàng chỉ thấy Nguyên xoay lại và bàn tay chàng đã lòn sâu vào dưới phiá trong cái áo thung tìm lên cái khóa nịt ngực, chỉ trong khoảnh khắc, cái áo vú bị nới lỏng…Nguyên kéo tuột cái áo khỏi người nàng, rồi cái áo trên người chàng. Da thịt đàn ông nóng hừng hực áp sát trên vú đàn bà mát rười rượi. Nàng thấy hơi ngạt thở… hình như Nguyên đang ôm ghì mình trong vòng tay chặt sát hơn mọi lần. Làm như sợ nàng biến mất, hoặc sợ rằng sau đêm nay sẽ không còn dịp để gặp nhau… Thùy cũng lặng lẽ ôm chặt người yêu trong vòng tay.

Đượ c một lúc thì Nguyên ngả người nàng xuống giường, chàng hôn nàng dịu dàng trên môi. Một nỗi ấm áp kỳ lạ lan lan nhẹ nhàng trên môi Thùy. Môi đàn ông ấm nóng áp chặt trên môi miệng nối liến hơi thở trong nhau . Nàng nghe như ngọt ngào trong quấn quit của lưỡi đàn ông lùa sâu trong môi miệng nàng, vờn trên làn môi, xoắn xit trên lưỡi nàng. Nàng nghe như hơi thở của nàng bị nuốt mất trong môi miệng tham lam của Nguyên. Nàng cong người vùng vẫy đẩy đầu người yêu để lấy lại nhịp thở thì thấy môi đàn ông đã chạy dài xuống bầu vú hổn hển nhấp nhô của nàng…

Cái núm vú bên này b ị nuốt chửng mất hút…còn cái núm vú bên kia thì bị vò đè xoa vuốt tơi tả. Thùy cong rướn người…chàng trẻ tuồi lúc nào cũng như cọp vồ mồi…nàng nghe tê giựt từng cơn nhất là từ hai núm vú…cái lưỡi ấm nóng đàn ông thật là điệu nghệ ve vuốt tơi tả hai cái núm hồng..thêm vào những cái cắn nhè nhẹ tê giựt trên cái núm hồng nóng ướt …vú đàn bà căng cứng no tròn trong bàn tay đàn ông bóp nắn vầy vò xoa vuốt…nhất là hai núm vú cứ càng lúc càng nhọn thêm…

Nguyên c ủa nàng là vậy …lúc nào cũng làm nàng run rẫy thỏa thuê trên hai bầu vú mịn màng, lúc nào cũng làm cho nàng mê tơí tê dại trong từng cái nút liếm không chửa một góc cạnh nào trên hai gò bồng đảo trắng xinh, lúc nào cũng cắn xé vồ vập làm tả tơi hai bầu vú, làm nước dâm tuôn ướt trong lồn nàng…rồi mới nhẩn nha vuốt tay xuống tìm cái lồn thèm khát đàn ông….

Thì đây …tay đàn ông lòn xuống dưới, cái quần nàng bị cởi tuột…cái quần xì líp nhỏ bị đẩy xuống, tháo tung….lồn đàn bà nóng bỏng ướt nhẹp cho tay đàn ông vuốt ve mơn trớn.. Nàng cong người rên rĩ:

“Anh ơi….”

Bàn tay Nguyên lúc nào cũng vậy, len lõi vuốt ve mơn trớn trên da thịt của Thùy làm người nàng nóng bỏng theo những dâm tình đàn ông. Tay vờn trên làn da đùi non rờn rợn nhột nhạt chỉ làm nàng phải dang rộng hai cặp đùi thon trắng cho bàn tay quái qủy của đàn ông vờn vọc... lồn đàn bà hừng hực nóng ướt mời mọc. Mấy ngón tay của đàn ông vuốt ve nhẹ nhàng, thương thương trên cái khe ướt át.

Hốt nhiên, Thùy chỉ muốn Nguyên hoà nhập trong nàng. Nàng muốn cho chàng hưởng trọn vẹn tình chăn gối đêm nay trước khi chia tay. Hình như tận sâu trong cõi lòng nàng, vẫn lẫn khuất nỗi lo âu của những bất trắc khôn lường của ngày mai. Có nhau hôm nay, bên nhau hôm nay với người đàn ông mình yêu là nỗi hạnh phúc nàng đang có trong tay. Ở trong những tình huống cùng cực của hoàn cảnh bây giờ, nàng và Nguyên hình như đều nhận ra rằng cả hai đều muốn sống trọn vẹn những giây phút hạnh phúc đó, và không hề muốn để nó trôi lẫn trong những lo toan tất bật của đời sống.

Thùy vòng tay ôm ng ười yêu. Nàng ve vuốt da thịt quen thuộc của Nguyên. Nàng chồm lên đè ngửa Nguyên xuống. Chống hai tay trên giường, vú nàng kề sát trên môi miệng đàn ông..cái núm vú hồng vươn căng kiêu hãnh trên hai bầu vú trắng dịu êm…Môi đàn ông mấp nhẹ lên cái núm vú hồng hồng căng căng. Vú đàn bà ưỡng ra thêm khiêu khich môi miệng… Hai tay Nguyên chụp bóp lên hai bầu vú làm hai núm vú vươn cao thêm, Chàng nút trọn cái núm vú hồng vào trong miệng lưỡi nóng bỏng…Môi miệng đàn ông như con nít thèm sữa ngọt trên hai bầu vú mẹ…đàn bà rùng mình trong từng cái nút trên hai núm vú hồng… Mỗi cái nút chùn chụt trên hai núm vú làm tê tê ở đó …rồi cái tê giựt đó chạy sâu xuống dưới…lồn đàn bà ướt át dâm tình…

Nh ưng rồi Thùy đẩy nhẹ đầu Nguyên ra…Nàng muốn cho người đàn ông của nàng sung sướng trọn vẹn trong tay nàng …Thùy cắn trên cái núm ngực đàn ông, vùi xuống cái bụng rắn chắc rồi cái cương cứng căng dài của chàng. Bàn tay nàng vuốt ve cho cặt nhột nhạt. Tay đàn bà dịu dàng ấp ủ, vò vọc hai hòn ngọc hành căng căng. Tay đàn bà ve vuốt từ phía dưới chạy dài lên trên, tuột sâu làn da cặt….đầu cặt hồng dựng đứng, bóng lưỡng khiêu khích phô bày…Lưỡi Thùy vuốt nhẹ lên cặt căng cứng…nàng nghe người yêu rên nhỏ:

“Em em ưư sướng anh…”

Thùy ch ồm lên, môi nàng chu ra rồi chụp xuống bao quanh đầu cặt …Nàng nhận ra cặt đang rung giựt nhẹ nhẹ trong môi miệng. Thùy mút nhẹ… thật nhẹ ….một tay nàng ôm ấp cặt đàn ông…tay còn lại vờn vuốt trên hai hòn căng căng ngay dưới đó…nàng nhấc đầu lên…lưỡi nàng thè ra liếm láp vòng theo cái đầu khấc rồi chụp trọn cặt Thùy mút ngọt ngào. Môi miệng nóng ấm ướt át của nàng chạy lên xuống nhịp nhàng trên cặt cương cứng của Nguyên… Bàn tay đàn ông với xuống ve vuốt trên vú nàng…Dâm tình cả hai cho nhau thật ấm áp nồng nàn trong mỗi vuốt ve dịu dàng say đắm..

Nh ưng Thùy biết chằng bao lâu thì Nguyên sẽ vùng lên đè nàng ngửa ra…thì quả tình nàng thấy cặt rung rung tê giựt trong những cái sục nút bạo bùng của nàng…Rồi y như rắng, Nguyên vùng lên…chàng kéo nàng xuống mép giường ...mu lồn đàn bà trắng mum múp cong ưỡng khiêu khích cho cặt đâm lút ngập sâu. Chàng chống tay dập nắc tơi tả cái lồn ướt nóng dâm tình…cả hai cùng bật tiếng rên rĩ…

Trong đêm vắng tiếng cặt cọ sát trong cái lồn ướt nhẹp nghe như tiếng nhạc ái ân, ngọt ngào êm ái du dương. Thùy rên rĩ:

“Đụ cho sướng cặt đi anh…

Đéo lồn ướt của em đi anh…uuu aaaa…em em …thèm cặt đụ dai của anh" Nàng nghe đàn ông cũng rên rĩ theo nàng: “lồn em êm như nhung…tê quá em ơi…”

Đàn bà hoà theo khúc nhạc phòng the: “cặt đụ dai làm lồn tê…lồn sướng…lồn nhớ…" C ặt vùng lên đẩy lồn lên giường. Tay đàn ông nâng cao đùi thon trắng…đàn ông nằm nghiêng phía sau ấn cặt vào lồn …hai đùi đàn ông cặp chắc cái lồn ướt nóng …hai bàn tay vờn vuốt khắp trên da thịt nóng bỏng mịn màng..rồi chụp trọn bầu vú căng cứng trong kích thích. Tay đàn ông vờn xoa bóp nắn tơi tả hai bầu vú trắng nõn nà…hai cái núm vú cũng tơi bời tơi tả trong những vuốt se của mấy đầu ngón tay dâm đãng…Thùy nghe những cảm giác tê dại càng lúc càng dữ dội…trong từng cái cọ sát của cặt đàn ông cương cưng khi êm êm, khi vờn vuốt khi sầm sập dữ tợn trong cái lồn nóng chật chội…hai cái núm vú cứ tê tê dại dại …Nàng rên rĩ :

“Tia đi anh…tia trong lồn đi anh…”

Đ àn ông chồm lên dập nắc bạo bùng …cặt nhấn xuống ngọt ngào…cặt rướn sâu tận tới tận cùng lồn đàn bà cong rướn…rồi cả hai cùng nghe bùng vỡ trong nhau. Lần nào cũng vậy…những co thắt rung giựt của cặt và lồn làm cả hai phải ghì siết nhau trong tê dại …hoan lạc ngập tràn môi miệng…hạnh phúc là trong nỗi nối kết liền lạc không còn một khe hở của da thịt trong nhau…

Buổi sáng hôm sau hai đứa chia tay. Trời vẫn còn tối nhưng đã bốn giờ sáng. Thành phố đã thức dậy từ lâu. Nguyên đã gọn ghẽ chuẫn bị xong. Khi chàng kéo Thùy vào lòng thì nàng biết giờ phút chia tay sắp tới. Đột nhiên một nỗi trống vắng ghớm ghê xuât hiện trong nàng. Làm như ở trong nàng hiện hữu một nỗi trống vắng mà nàng có thể nhận ra được một cách rõ ràng qua trái tim nghèn nghẹn trong lồng ngực. Nàng vòng tay ôm Nguyên. Nguyên cao hơn nàng một cái đầu nên khi ôm chàng, nàng thường hay dụi đầu vào ngực Nguyên.

Thùy dụi mặt vào mùi đàn ông thân thương thì những nghẹn ngào chợt bật ra thành tiếng thổn thức. Nàng thấy Nguyên ôm ghì nàng chặt hơn vào lòng. Giọng chàng cũng trầm đục:

“Đừng khóc em…nhớ lên chùa cầu Trời Phật dùm anh….”

Gi ọng Nguyên cũng đứt quãng…Thùy biết chàng cũng đang gắng gượng cứng lòng trong giờ phút chia tay không biêt có còn gặp lại. Nàng hít sâu một lần nữa mùi đàn ông trên ngực Nguyên rồi đẩy chàng ra:

“Anh đi kẻo trễ chuyến xe…

Em đưa anh ra bến xe…”

Nàng bi ết Nguyên vốn nặng tình cảm và hay lo lắng bảo bọc cho nàng. Rời nàng trong tình trạng đơn độc đối diện với những hiểm nguy là điều chàng không muốn, nhưng tình thế không cho phép chàng và nàng tính toán khác hơn. Thùy muốn cứng cỏi đối diện với những lựa chọn của cả hai và như vậy thì người đàn ông sẽ yên tâm hơn trong vị trí của mình. Giọng Thùy vững vàng:

“Em sẽ gặp lại anh…trong hai tuần nữa, phải không anh?”

Nguyên nh ận ra ánh mắt quả quyết của người yêu, chàng ôm nàng hôn lên trán rồi đáp nhẹ môi lên đôi mắt thông minh đó:

“Hôn anh đi..ừ , mình sẽ gặp lại…”

Nụ hôn của nàng và Nguyên sáng hôm đó thật dịu dàng và đắm thắm…

****

Hai tuần sau thì ông Tám xuất hiện…

Ổng dặn dò rất lâu cho Thùy nghe con đường tiến thoái... N ếu trong quãng đời của nàng có những biến cố, những mẫu thời gian không gian không thể nào tẩy xoá được trong trí nhớ thì bảy ngày đêm trong chuyến vượt biển của nàng, Thằng Sơn-con trai nàng, và Nguyên trên con tàu nhỏ cùng với khoảng bốn hay năm mươi người khác là một trong những biến cố khắc sâu nhất trong tâm khảm nàng.

Có nhi ều đêm mãi về sau này trong những năm khi đã ở Mỹ, Thùy vẫn còn nằm mơ thấy mình vượt biển …bị rượt đuổi…bị bắt bớ…nàng vẫn thấy mình lênh đênh trên biển trong mơ…Biển trở thành những nỗi ám ảnh không rời trong trí nhớ của những người thuyền nhân như nàng, như Nguyên.

Nàng còn nh ớ như in sáng hôm đó, ngày D - ngày xuất phát.

“D Day”, Nguyên vẫn đùa nói với nàng như vậy…

“Mọi thứ đều đã được lo liệu”, Thùy nhớ ông Tám dặn dò nàng như vậy, nàng đi tay không với cái túi nhỏ chưa vài vật dụng cho thằng Sơn. Mẹ nàng cho nàng gói sâm nhỏ và cuốn kính Phật nhỏ , bà dặn phòng khi cần.

Thật ra đây không phải lần đầu nàng vượt biên. Hai lần trườc đó Thùy đã mất sạch tiền bạc trong hai chuyến cho toan tính vượt biên. Cả hai chuyến nàng đều bị gạt và bỏ rơi. Chuyến đầu nàng bị bỏ lại trên cái bến xe đò ở Bến Tre, cũng may còn kịp chuyến xe để trở lại Sàigòn cùng ngày. Chuyến thứ hai thì người tổ chức chỉ cho một nhóm người lang thang một vòng trong đêm tối trên sông Sàigòn rồi đến gần sáng đổ cả nhóm trở lại bờ ở một bến sông rồi nói rằng “cá lớn” bị bể và bị bắt. Tay tổ chức trốn biệt sau đó thành ra mọi người mới biết đây là một vụ lừa gạt có tính toán.

Sàigòn lúc đó dẫy đầy những vụ gạt tiền, gạt của dính líu đến “dịch vụ” tổ chức đưa người vượt biền.

Nhưng trong chuyến đi này, Thùy có linh cảm đây là chuyến đi cùa sống và chết. Bởi vì có Nguyên trong đó. Và ông Tám là người nàng hoàn toàn tin cậy. Bằng cái trực giác của đàn bà, nàng nhận ra ông già là người chỉ có nói một, không nói hai, như đinh đóng cột.

Ông Tám d ặn nàng đi xe đò xuống Long An. Ổng lúc nào cũng đi kề theo và nàng cứ làm như không hề quen biết ổng. Từ Sàigòn xuống Long An, không có ai để ý. Nàng và Sơn chuyển sang một chuyến xe lam đi xuống môt xã nhỏ. Ở đó có một cái chợ ở bến sông. Nàng , Sơn và một thanh niên xuống ghe nhỏ của ông Tám không một chút trở ngại. Cái chợ khá đông đúc nên không ai đề ý đến nàng.

Khởi đi từ lúc đó, ông Tám cho cái ghe có gắn máy đuôi tôm của ông ra giữa sông, rồi thả chạy men bờ. Ba người khách từ Sàigòn ngồi khuất vào trong cái mui nhỏ. Thùy nhìn ra ngoài khung cửa nhỏ..sông nước lặng lờ trôi trong lúc chiều xuống dần...

Gi ờ D sẽ vào khoảng 10 giờ tối. Thùy nhìn đồng hồ tay, mới 6 giờ chiều…. còn bốn tiếng nữa. Cái kim giây đồng hồ di chuyển chậm chạp. Thằng Sơn kêu đói bụng…Nó nói nó muốn về bà Ngoại, không muốn đi chơi…Thằng nhỏ mếu máo…

Lòng dạ Thùy rối bời …trong lúc này nàng chỉ mong có Nguyên bên cạnh Thời may ông Tám gọi ba người ăn cơm chiều. Cơm nóng ăn với cá kho mặn kèm theo dĩa dưa hấu ngọt làm cả ba ăn uống ngon lành. Ăn cơm xong, ông già chạy ghe vào một cách lạch khuất bóng dọc theo bờ sông. Ông già có vẻ rất rành rẽ khúc sông này. Ổng Tám dặn cả ba nghỉ ngơi để chuẩn bị ra gặp cá lớn. Ông già rất ít nói, ổng chỉ nói vậy rồi ra ngoài phiá trước ghe ngồi hút thuốc rê.

Tr ời tối nhanh. Thằng Sơn lừ đừ ngủ có lẽ nhờ viên thuốc ngủ mà Thùy cho nó uống lúc ăn cơm xong. Gã thanh niên, khoảng chừng 18, cũng ngồi yên lặng nhìn ra sông. Thùy gạ chuyện mới biết hắn tên Trọng, cũng dân Sàigòn. Hắn ít nói, gương mặt có vẻ căng thẳng. Dòng sông xung quanh bây giờ bỗng trở nên đen ngòm, xa xa vài bóng đèn của mấy chiếc ghe câu vàng vọt le lói trong bóng đêm đen.

Cái đồng hồ nhỏ đeo tay của Thùy chỉ 8 giờ. Thùy cũng ngủ gà ngủ gật theo thằng Sơn. Cả ngày trong căng thẳng làm nàng mệt nhọc thấy rõ…

Không bi ết bao lâu lúc Thùy tỉnh dậy thì hình như cái ghe ông Tám neo khuất trong một góc bắt đầu chuyển nhẹ. Ông già không chạy máy đuôi tôm, ổng chèo bằng hai cái dầm ở phía sau ghe. Cái ghe nhỏ từ tử lướt ra khỏi chỗ nấp, lẳng lặng như một bóng ma . Thùy thấy cái kim đông hồ dạ quang trên cổ tay , đã chín giờ rưỡi tối.

Ông Tám kêu Tr ọng và Thùy dặn cả hai phụ ổng quan sát cái ám hiệu của "cá lớn". Cái ám hiệu bằng đèn pin “tắt mờ, tắt mở, tắt mở" - ba lần. Ông già dùng đèn pin làm thử cái ám hiệu cho cả hai nhận ra. Nếu nhận ra ám hiệu, ông Tám cũng sẽ đáp trả ám hiệu bằng đèn rồi sẽ tiến ra gặp “cá lớn”. Chuyển người lên tàu xong, ông sẽ hoàn tất nhiệm vụ và trở về.

Thùy c ăng mắt nhìn ra dòng sông và màn đêm đen nghịt trước mặt. Nàng thấy căng thẳng trong trí não… nhưng khi nghĩ lát nữa nàng sẽ gặp lại Nguyên trên tàu lớn, nàng cảm thấy an tâm hơn.

9 giờ 45….10 giờ…là giờ hẹn…

Không ai thấy gì ngoài màn đêm đen kịt….

…10 giờ 15…10 giờ 30…

Ông Tám có vẻ nao núng…Đã quá nữa tiếng…ông già lầu bầu “-Không biết có chuyện gì không…” …10 gi ờ 45…11 giờ…11 giờ 30… Ông Tám thất vọng thấy rõ. Ông nói nhỏ với Thùy:

”Tui nghi là có "chiện"…thử đợi một lát nữa…nếu không có cá lớn…tui đưa cô trở lại bến chợ…cô tìm dường xe lam "dzìa" Long An, rồi Sàigòn như đã tính trườc…”

Trái tim Thùy ch ợt như thắt lại… Một nỗi sợ hãi và thất vọng vô cớ chụp lên nàng làm nàng như tê liệt chân tay…Trong trí não nàng lúc đó hình như là tiếng gọi người yêu: “Nguyên ơi, bây giờ anh ở đâu?”

Gió thổi lạnh trong đêm như làm cho Thùy thêm rối loạn. Nàng vẫn ngồi đó trong cái mui ghe nhỏ nhìn đăm đăm vào dòng sông trước mắt. Làm như hy vọng đang trở thành màu đen như đêm tối ngoài kia. Mệt mỏi vô cớ chợt như chụp trên người nàng, Thùy nhắm mắt cố gắng dỗ giấc ngủ… không biết được bao lâu thì nàng giựt mình chaòng tỉnh vì tiếng gọi của Trọng:

“Chị Thùy…thức dậy.. nhanh… chị xem có phải ám hiệu không?”

Thùy ch ồm người nhìn theo tay chỉ của Trọng.

Ở trong bóng tối đen kịt, có ánh đèn tắt mở. một lần, hai lần, ba lần… rồi lại lập lại…Nhịp tim Thùy đập nhanh trong căng thẳng, nàng lay gọi ông Tám đang nằm ngủ: “Bác Tám..dậy.. có ám hiệu kìa…”

Ông Tám b ật dậy như cái lò xo. ổng nhìn cái ám hiệu đèn rồi vơ vội cái đèn pin. Ông già chớp trả ba lấn thì bên kia cũng chớp trả lại ba lần. Ông Tám vơ cái mái chèo. Ông già chèo nhanh . Cái ghe nhỏ lướt như bay trên dòng sông yên tĩnh, hướng về cái ánh đèn chớp tắt. Chẳng bao lâu thì bóng dáng con “cá lớn” lộ rõ trong bóng đêm.

Ông Tám c ặp ghe nhỏ của ông bên mạn cái thuyền vượt biển. Có tiếng người hỏi vọng xuống:

“Mấy người?”

Ông Tám trả lời:

”Ba”

Cũng tiếng nói đó:

“Cho lên nhanh đi”

Thùy kéo x ốc thằng Sơn, thằng nhỏ bị động đậy mếu máo cất tiếng khóc. Trong đêm vắng, tiếng con nít khóc nghe rõ mồn một. Thùy nghe có tiếng quát nhỏ: “Bịt miệng thằng nhỏ lại…bộ muốn bị bắt hả?”

Thùy đang lúng túng thì chợt có ánh đèn pin loang loáng chiếu xuống cái ghe ông Tám. Có cánh tay ai đưa ra nắm tay nàng rồi nàng nghe cái giọng đàn ông quen thuộc: “Đưa thằng Sơn cho anh…”

Th ốt nhiên Thùy nghe như có ai nhấc hẳn khỏi nàng cả một tảng đá nảy giờ đang đè nặng trên lồng ngực. Nàng gọi:

“Anh Nguyên…?”

Thì có ti ếng trả lời: ”-Anh đây…em yên tâm…

Em lên đi…anh bồng thằng Sơn theo sau”

Thùy ch ợt như muốn khóc trong nỗi mừng rỡ không tưởng khi gặp Nguyên ở trong giây phút hoàn toàn nàng thấy lạc lõng và bơ vơ này, nhưng nàng đã bị đẩy vội lên con thuyên lớn. Nguyên theo sát bên nàng. Rồi cái khoang mở ra. Nguyên nói:

“ Em xuống nằm dưới khoang. Đừng để thằng Sơn khóc… mình phải đi qua trạm gác. Anh ở trên này…Đừng lo”

Thùy bước đại xuống dưới cái khoang thuyền tối mịt. Có tiếng người càu nhàu: “Ê coi chừng…đừng đạp trúng tui…” Thùy nh ỏ tiếng ”Xin lỗi..”

Có tiếng trả lời: “Xuống lẹ đi bà..”

Thì trên đầu Thùy cái nắp khoang bị kéo lại. Cả cái khoang tối đen mịt mờ. Thùy cố gắng lấy lại bình tĩnh và nhịp thở… mắt nàng chớp mở làm quen với bóng đêm…nhưng vẫn không thấy gì xung quanh…

Hình nh ư hy vọng vẫn còn là màu đen…

Con tàu lướt êm trên sông. Được một lúc lâu thì thằng Sơn bắt đầu cựa quậy. Thằng bé vốn được Thùy nuông chìu bây giờ đột nhiên ở trong một chỗ tối tăm lúc đầo có vẻ nó sợ, nên không nhúc nhích, bây giờ nó bắt đầu mếu máo kêu mẹ:

“Mẹ…con muốn về Bà Ngoại”

Thùy dỗ dành :

“Ngoan nào. Con chở một chút mẹ đưa con về.”

Thằng Sơn vừa cất tiếng khóc thì trên nắp khoang có tiếng quát nhỏ:

“Bịt miệng thằng nhỏ lại, sắp tời trạm gác rồi…”

Thùy lúng túng d ơ tay lên bịt miệng thằng Sơn thì chỉ làm nó khó chịu và vùng vẫy la khóc. Thùy càng thêm lúng túng. Nàng nhỏ giọng năn nỉ thằng con:

“Sơn. Nín con… nín…mẹ thương”

Th ằng Sơn vừa há miệng khóc thì trong bóng tối Thùy thấy lờ mờ một bóng đen chồm tới giựt thằng Sơn ra khỏi tay nàng, một giọng đàn bà quả quyết gằn nhỏ bên tai nàng: “Đưa nó cho tui…không thì cả đám bị bắt hết…”

Và sau đó là nàng không còn nghe được thằng Sơn la khóc gì nữa. Nó đã bị bòp miệng. Cả khoang tàu im thin thít không một tiếng động.

Con tàu đi một khoảng rồi dừng lại. Thùy nghĩ chắc là tới trạm kiểm soát. Đầu óc nàng bấn loạn trong nổi lo sợ không tên. Thùy nhắm mắt nàng nghe tiếng cầu kinh lầm bầm nho nhỏ của người đàn bà ngời kế bên. Tự nhiên Thùy cũng lầm bầm theo: ”Nam mô cưú khổ cứu nạn Quan Thế m…”

Và thấy bình tĩnh trở lại…

Đượ c một lúc sau, con tàu khởi động và di chuyển. Cho dến khi có tiêng người trên khoang nói vọng xuống:

“Bà con yên tâm…qua được trạm gác rồi…”

thì Thùy mới thấy nhẹ nhỏm trở lại, nàng nghe giọng người đàn bà quen thuộc: “Trả con cho chị. Bây giờ nó muốn khóc thì cứ khóc…”

Vậy mà lúc đó thằng Sơn im bặt không khóc không la nữa, có lẽ nó sợ quá..Con tàu lặng lẽ lướt nhanh trong đêm...

Thùy ôm con vỗ về. Hai mẹ con ngủ thiếp đi lúc nào không hay trong tiếng rì rì đều đều của tiếng máy tàu đang xả hết tốc lực ra phía cửa sông. Lúc Thùy gi ựt mình thức dậy thì trời đã tờ mờ sáng. Nàng vẫn nghe tiếng máy tàu chạy nhanh…nhìn đông hồ thì lúc đó đã năm giờ sáng…Khaỏng nữa tiếng sau thì cái nắp khoang tàu được mở ra…ánh sáng ập xuống đầy cái khoang tàu chật chội tối tăm..Thùy nhìn quanh…đàn bà đàn ông con nít nằm ngồi la liệt ngang dọc ….mặt mũi bơ phờ căng thẳng..Không khí trong lành lùa vào làm mọi người tỉnh táo hơn. Thùy nhìn người đàn bà ngồi kế nàng nảy giờ, nàng nói nhỏ:

“Cảm ơn chị đã giúp..”

Người đàn bà cười nhỏ:

“Hông biết bây giờ sao con chị nó không khóc nữa?” Thùy c ũng cười theo..có tiếng động ở phía trên, hai cái nắp khoang được mở ra thêm… Thùy nhỏm người đứng dậy…chung quanh nàng toàn là nước màu xám xanh đục …xa xa ở phía sau đuôi tàu là một dảy dài màu lam…ở phía trước mặt là biển cả mênh mông mà mũi tàu đang hướng tới…Nàng nhận ra là minh đang trên đường ra biển.

Quê h ương là dải đất màu lam đang bỏ lại phiá sau lưng….

Tự nhiên có cái gì nghèn ngẹn trong ngực Thùy. Hình như nước mắt đang làm nhòe nhoẹt cảnh vật chung quanh nàng....

Cuối cùng thì con tàu bỏ lại sau lưng nơi chốn mà Thùy lớn lên và gắn bó bấy lâu. Nhưng khi không còn đối diện với cái nỗi lo sợ của việc vượt thoát khỏi đất liền thì Thùy mới thấy một nỗi lo sợ khác đổ ập xuống. Đó là lúc nàng đứng thẳng lưng nhìn rộng ra chung quanh.

Bi ển. Biển. Biển và biển. Bồn phương tám hướng đều là làn nước xanh rợn người chạy dài mút mắt. Và con tàu với hơn năm mươi người trên đó chỉ như là một cọng rơm nhỏ trôi nỗi trên mặt đại dương mênh mông. Một cảm giác choáng ngợp kinh khủng trước cái vĩ đại của trời đất làm Thùy choáng váng. Nàng lảo đảo ngồi sụp xuống thì nàng nghe tiếng Nguyên kề bên:


Đọc tiếp Phần 6: Kỳ sau
Tải toàn tập: Như Một Giấc Mơ.prc


No comments:

Post a Comment